Đối với Đằng Cận Tư mà nói, những lời này giống như đòn cảnh cáo, cả người cũng bối rối, trong nháy mắt toàn bộ nhiệt độ lạnh dần, tình ý trong tròng mắt đen cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại tràn đầy khiếp sợ, “Em… nói gì?”
Giọng nói của anh hơi run run, giống như đang rất gắng sức kiềm chế tâm tình của mình, ngón tay luống cuống buông ra, trong thân thể hoàn toàn lạnh lẽo, đứa bé? Nai con nói giữa bọn họ từng có một đứa bé? Tại sao anh lại không biết chút gì?
“Còn nhớ ngày đó, tôi đã dành nhiều giờ ở nhà làm cho anh một hộp cơm tình yêu, vui vẻ tới cửa công ty tìm anh, bởi vì định cho anh một bất ngờ, nên không gọi điện thoại trước cho anh, ngay cả Nam Cung Thần cũng không nói cho biết, sợ anh biết trước, kết quả bị ngăn lại ở tầng một đại sảnh, cũng may tôi nghĩ tới Quan Hạo Lê, cầu xin anh ta nói vài lời với tiểu thư trực ban mới dẫn tôi lên.” Giọng Lương Chân Chân bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười thê lương.
Nhìn vậy trái tim Đằng Cận Tư nhíu chặt lại, anh không quen nai con như vậy, lúc này anh tình nguyện mong cô khóc lớn, dieendaanleêquyydoôn cũng không muốn thấy dáng vẻ lạnh nhạt tỉnh táo của cô, nhất là nụ cười nơi khóe miệng cô, làm hai mắt anh đau đớn sâu sắc.
“Tôi mang theo hộp cơm tiện lợi cao hứng phấn chấn đi vào phòng làm việc tìm anh, dọc theo đường đi tôi đều nghĩ sẽ mở miệng nói với anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-anh-chi-thuong-em/1749412/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.