Kỳ nghỉ sắp hết, tất cả dường như trở lại bình thường, nhưng hai người vốn như hai đường thẳng song song lại đạm đạm giao nhau.
Tề Lạc không hiểu, trong lần gặp nhau này đã xen lẫn một chút gì đó vui vẻ, hơi thở tình yêu như tới cùng mùa xuân, quấn quýt giữa hai người, xiết chặt, trói nhau cả đời.
Mơ hồ, cảm giác mà Tề lạc thích cũng là tác phong của nàng.
Nàng nghĩ mình khi còn sống chỉ cần sống một cuộc sống bình thường đạm mạc là tốt rồi.
Bất kể ở đâu, nàng hy vọng mình chỉ là một thành viên trong biển người bình thường là tốt rồi.
Nhưng thượng đế lại chơi một trò chơi với nàng, để cho giấc mơ được sống một cuộc sống bình thường của nàng -- khó mà thực hiện.
Ngày cuối trong kỳ nghỉ xuân, Tề Lạc không thức dậy sớm mà lười biếng nằm trên ghế sô pha, Tiểu Mạch lếch cái bụng mập mạp của mình ghé vào bụng của Tề lạc tiếp tục mơ màng.
Kỳ nghỉ này, đại khái là kỳ nghỉ nóng nhất trong mấy năm nay?
Âu Dương Nam đã rời khỏi phòng từ rất sớm, mặc dù động tác rất nhẹ nhưng mình quen thức dậy sớm vẫn nghe được tiếng mở cửa của nàng, sau đó, không ngủ được nữa, lẳng lặng nhìn trần nhà xa lạ lại có chút quen thuộc, cuối cùng cũng có thời gian tĩnh tâm để tự hỏi lòng mình, bắt đầu từ chuyện xảy ra vào ban đêm kia cho tới mọi thứ, mọi thứ---
Nàng lãnh ngạo dưới ánh trăng
Dưới lớp mặt nạ băng sơn kia là một cô gái hiền lành
Thỉnh thoảng có mỉm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-cua-tui-la-xa-hoi-den/1027662/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.