Bóng đêm yên tĩnh che giấu sự ồn ào của thành phố, ánh đèn đêm dường như càng lộ ra vẻ cô đơn, ánh đèn trong nhà cũng dần tắt, cuối cùng chỉ còn lại vài chiếc đèn khiến màn đêm càng thêm cô tịch.
Tân Đồng khẽ xoa huyệt thái dương, chớp mắt mấy cái rồi lại nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, nhiều năm cố gắng như vậy chỉ vì ngày này, cô không muốn mình chưa khởi động mà đã thua ngay từ vạch xuất phát, đàn anh muốn giúp cô, không phải cô không muốn tiếp nhận, chẳng qua là đã từng có kinh nghiệm nên cô biết gửi hy vọng vào người khác không bằng gửi hy vọng vào chính bản thân mình, chờ cơ hội tới rồi nắm lấy, mà thiết kế, là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất giáo sư giao cho cô hạng mục quan trọng, cô phải nhân cơ hội này để cho người khác nhìn rõ bản thân mình.
Chiến đèn bàn đặt trên mặt bàn, phản chiếu bóng của người ngồi trước bàn, mái tóc đen rối bời, áo ngủ trên người đã sớm có đầy nếp nhăn, nhưng chủ nhân của nó không để ý, chỉ chăm chú nhìn vào bản thiết kế của mình tìm cách sửa đổi cho hợp lý nhất, thỉnh thoảng dùng bút chì trong tay sửa đổi mấy cái, lại thỉnh thoảng kéo mấy tờ giấy trắng ra vẽ lên ý tưởng mới của mình, so với sự miệt mài làm việc, ly trà nguội cùng cơm nguội bị quên lãng ở bên cạnh càng lộ ra vẻ cô tịch.
Tiếng mở cửa cẩn thận khiến cho Tân Đồng không chú ý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-dung-chay/1966985/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.