Dưới lòng đất ẩm ướt, bốn phía đều là vách tường kim loại trắng bạc, trông vô cùng ngột ngạt.
Cánh cửa kim loại cuối hành lang hé mở, hắt ra chút ánh sáng nhàn nhạt.
Trong phòng giam, Tống Du ngồi trên ghế, bên tai trái đeo một viên ngọc bích, tay phải lười biếng đặt lên tay vịn, nhìn Trịnh Long đang phẫn nộ qua song sắt.
"Chưa chịu khai hả?"
"Cậu không có quyền giam giữ tôi!" Trịnh Long đập ầm ầm lên song sắt: "Dùng hình phạt riêng là vi phạm pháp luật!"
Đôi môi hắn nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, mái tóc bết mồ hôi, trông chật vật không thể tả, so với dáng vẻ vênh váo tự đắc trước đây thì khác hẳn một trời một vực.
"Vi phạm pháp luật?"
Cứ như nghe được điều gì thật nực cười, Tống Du bật cười, giọng lạnh lẽo: "Thời điểm các người ám sát tôi sao không nghĩ tới chuyện vi phạm pháp luật nhỉ?"
Ánh mắt Trịnh Long sắc bén, hắn ta lớn tiếng phản bác: "Tôi không biết cậu đang nói gì!"
Tống Du thong thả xoay nhẫn trên ngón áp út: "Chắc chưa?"
Trịnh Long: "Đương nhiên!"
Tống Du đứng dậy: "Thế thì đành đi hỏi vợ anh vậy."
"Vân Vân?" Trịnh Long đập song sắt càng mạnh hơn: "Cậu đã làm gì Vân Vân?"
Nhưng mặc cho hắn ta đập, Tống Du chẳng thèm để ý, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng ra cửa.
Mắt thấy cậu sắp rời khỏi phòng giam, trong cơn tuyệt vọng, hắn ta không bận tâm tới chuyện ngụy trang nữa, nháy mắt giải phóng chất dẫn dụ.
Chất dẫn dụ Alpha tràn ngập phòng giam, tấn công Tống Du.
"Tao giết mày!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-la-alpha-hang-dau-thi-phai-lam-sao-bay-gio/689370/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.