"Chị vẫn ổn chứ?"
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo mang theo vài phần quan tâm khiến trái tim Diệu Hàm vốn đang lạnh lùng cô đơn có một chút ấm áp.
Xuyên qua làn sương mù mờ mịt nhìn người con gái nhỏ bé với khuôn mặt lạnh lùng nhưng quan tâm trước mắt, trong trí nhớ dường như đây là lần đầu tiên nàng nhìn mình với vẻ mặt quan tâm như vậy, đáy lòng khẽ động, bàn tay lớn đưa ra.
Giây tiếp theo, cả người Hân Nghiên nhào vào lòng cô, vòng eo bị cô ôm chặt, cánh tay có lực không ngựng xiết chặt, muốn kéo nàng vào tận đáy lòng.
Nàng giãy giụa khỏi cánh tay đang giam cầm, muốn rời khỏi lồng ngực cô nhưng lại bị cô ôm chặt hơn, bên tai truyền tới giọng nói khàn khàn trầm thấp mà từ tính của cô, mang theo sự nghẹn ngào nhàn nhạt: "Để chị ôm một lát!"
Hân Nghiên không cử động nữa, yên lặng để Diệu Hàm ôm mình thật chặt, đáy lòng lại có chút không nỡ, nửa tiếng sau Diệu Hàm mới coi như buông nàng ra.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng trong lòng, cho dù trên mặt không có cảm xúc gì nhưng hai tai lại ửng hồng nhàn nhạt, ngượng ngùng mà đáng yêu khiến trái tim Diệu Hàm mềm nhũn.
"Hân Hân, đừng bao giờ rời xa chị, đừng bao giờ, chị sẽ không chịu nổi!" Một đêm này, có lẽ là lần yếu ớt duy nhất Diệu Hàm để lộ ra trước mặt Hân Nghiên.
Hân Nghiên mặc cho Diệu Hàm ôm, cảm nhận được sự yên tâm và yên bình Diệu Hàm mang lại cho mình, nàng gật đầu.
"Ừm, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-la-nhat/1691320/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.