Tay lớn của người đàn ông che trên lưng nhỏ của thiếu nữ, không nhẹ nhàng vỗ vỗ, an ủi nữ sinh nhỏ được anh ôm vào trong ngực.
Giọng thành thục của đàn ông, khàn khàn hơi trầm xuống.
Tuy rằng vẫn lạnh lẽo, nhưng cũng nhiều hơn một loại sức mạnh có thể khiến người ta không hiểu sao an lòng.
Anh chưa bao giờ dỗ dành ai, ngay cả đối với mấy em trai cũng cực kì lãnh khốc.
Không nghĩ tới có một ngày, anh lại sẽ giống như bây giờ, dỗ dành một cô gái nào đó.
Kỹ thuật dỗ người của Lệ đại thiếu có chút tệ, chỉ có thể khô cứng nói vài câu kia.
"Không có chuyện gì, tất cả có anh cả."
Môi mỏng khẽ mở, tiếng nói trầm thấp nặng nề, êm tai đến đòi mạng, "Anh cả thay em trừng trị các cô ta."
Bị tiếng nói trầm thấp từ tính như vậy dỗ một hồi lâu, Nguyễn Manh Manh mới chậm rãi từ trong lồng ngực của anh ngước đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng thương, bị nước mắt ướt nhẹp, làm cho như con mèo mướp nhỏ.
Nhưng đôi mắt hạnh bị nước mắt thấm ướt này, lại sáng đến lạ kỳ.
Lúc nhấc mắt nhìn anh, có thể ở trong con ngươi phản chiếu ra gương mặt của anh.
Giống như toàn thế giới, cũng chỉ còn lại một mình anh.
Ánh mắt như thế, làm Lệ Quân Ngự bất giác hô hấp khó khăn.
"Ba ba em... Ba ba em có phải là thật sự không cần em nữa không?" Nguyễn Manh Manh ngước đầu lên, mắt lóng lánh, hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn bờ môi hồng nhạt.
Khuôn mặt nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-ngot-ngao-dang-yeu-le-thieu-sung-tan-troi/1208924/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.