Ngô đồng bay tán loạn, Lệ Quân Ngự ôm mèo con vào lòng, nghiêng người dựa vào xe.Nghe được câu trả lời của Nguyễn Manh Manh, Lệ Quân Ngự cố nén tâm trạng vui vẻ, dùng giọng điệu cô dơn hỏi: "Nói như vậy, em tin tưởng anh?""Tin tin, đương nhiên tin" Cô vội vã trả lời.Lệ Quân Ngự trầm giọng nói: "Nhưng ngay cả người nhà của anh cũng không tin anh"Giọng điệu có chút cô đơn...Nguyễn Manh Manh nghe thấy, đáy lòng run lên mũi chua xót."Không có chuyện gì, em tin anh...!Người phụ nữ kia chỉ là lừa đảo, anh sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Lăng Bắc đã đi theo chúng ta, Lệ Quân Ngự...!Tuy anh rất thích bắt nạt em nhưng em biết anh không phải loại người như vậy..."Hai tay cô ôm cổ bạo quân chặt hơn một chút.Cô rất đau lòng a.Đau lòng cho bạo quân nhà anh, bị con chim công Lệ Quân Đình cưỡi trên lưng.Anh mỉm cười, suýt chút nữa đã bị giọng điệu vừa oan ức vừa đáng thương của mèo con làm cho cười rồi.Ánh mắt lúc ở trong bệnh viện thì chứa đầy hàn khí, vậy mà lúc này lại có một tia ấm áp.Ôm eo cô, Lệ Quân Ngự giả vờ lạnh nhạt nói: "Em...!Thật sự tin anh?""ừm, thật ra..." Nguyễn Manh Manh khong chút nghĩ ngợi lền gật đầu.Đầu vừa động, vành tai lại bị môi mỏng của anh lướt qua, cả vành tai đều đỏ lên.Xấu hổ...Lệ Quân Ngự cong môi, nhìn cô đang ngượng ngùng, không buông ra mà còn cắn vành tai cô."Nếu tin anh...!Kỳ đánh giá, có thể bỏ qua không?""Ha?"Cô mơ màng, còn có cả việc này sao..."Bỏ đi, coi như anh chưa nói" Đôi môi buông vành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-ngot-ngao-dang-yeu-le-thieu-sung-tan-troi/1209579/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.