"Đại thiếu gia, ngài về sau không thể như vậy, nếu như đã nói với bà thì nên sớm trở về một chút...!Bà chờ ngài, lại không tìm được người của ngài, bà —— ""Bác Trương..." Lệ Quân Ngự bỗng nhiên dừng chân lại, cắt ngang bác Trương."Vâng." Bác Trương lập tức cung kính đứng thẳng, chờ đợi chỉ thị.Lệ Quân Ngự nghiêng mắt cúi đầu, nhìn về phía quản gia tuổi già đứng ở bên người, tính toán cho ông ta một chút thể diện: "Lúc tôi làm việc, không cần nói cho bất kỳ ai, ông tôi gửi đến cũng giống như vậy.
Ông, hẳn phải biết."Giọng điệu trong lời nói của người đàn ông trầm thấp lại rét lạnh, cho dù không có tức giận, cũng có thể khiến cho người ta không nhịn được rùng mình.Tất cả người làm xung quanh đều bất giác giảm thấp tiếng hít thở.Bác Trương biểu hiện hơi ngưng lại, biểu cảm trên mặt phút chốc căng chặt, đợi hai giây mới cung kính nói: "Vâng Đại thiếu gia, tôi biết rồi.""ừm, vấn đề không nên hỏi, không nên hỏi nhiều.
Bác Trương, ông biết Lăng Đông đi đâu không?"Lăng Bắc ở phía sau nghe được câu này, trên mặt tức thì lộ ra biểu cảm bi thống.Bác Trương lắc đầu, mờ mịt nhìn về phía Lệ Quân Ngự.Người đàn ông cong môi, khóe môi cong lên nhưng có chút lạnh bạc: "Tôi vừa đặt cho cậu ta một vé đi Bắc Cực."Bác Trương: ...Ông đột nhiên cảm thấy, trái tim của chính mình có chút gánh nặng không thể tả.Lệ Quân Ngự thấy bác Trương câm miệng, cũng không cần phải nhiều lời nữa.Chân dài bước ra tiếp tục đi vào trong.Mà Nguyễn Manh Manh thì lại đi theo.Ừm...!Tuy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-ngot-ngao-dang-yeu-le-thieu-sung-tan-troi/1209595/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.