Âu Minh Hiên khóe miệng khẽ nhếch, cắn răng nói, “Nha đầu chết tiệt kia, bẩn thỉu tôi đúng không……”
Tiểu huân, nếu tôi hiện tại nói cho em biết, tôi yêu em…… Nhát gan như em có phải hay không sẽ sợ tới mức lập tức đào tẩu?
Trước đây tôi chưa từng xem em là phụ nữ, em làm sao từng xem tôi như đàn ông……
Quan hệ của chúng ta như vậy, rốt cuộc phải biến chuyển như thế nào đây……
Ai……
“Đủ rồi a! Đừng khóc, xem cô đem quần áo tôi làm thành cái gì đây!” Âu Minh Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Học trưởng……”
“Sao?”
“Anh vẫn là mặc áo sơmi trắng đẹp hơn.” Hạ Úc Huân lẩm bẩm.
Âu Minh Hiên cười nhạt một tiếng, “Thẩm mỹ của cô kìa! Màu đen thì làm sao? Mọi người đều nói tôi mặc màu đen càng có cảm giác!”
Hạ Úc Huân ghét bỏ mà kéo kéo chiếc áo sơ mi đen tuyền của anh, nói: “Chưa thấy qua hắc hồ li, xấu!”
Âu Minh Hiên hung tợn mà nhéo nhéo mũi cô, “Hạ Úc Huân, cô muốn chết đúng không?!”
Hạ Úc Huân vặn bung tay anh, một đầu đập vào lồng ngực anh.
“Hạ Úc Huân! Đầu cô thật cứng như đá!”
Hạ Úc Huân thâm tình chân thành, liếc mắt đưa tình mà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh nói, “Học trưởng, trên người của anh có hương vị của mẹ!”
Âu Minh Hiên ít nhất ngây ngốc mười giây đồng hồ mới phản ứng lại, Hạ Úc Huân đã sớm lẩn trốn ra xa phạm vi công kích của anh.
Hai người đuổi theo chạy loạn khắp nhà.
“Hạ Úc Huân, cô có dũng khí thì đừng chạy cho tôi!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-ngot-ngao-hang-ti-am-ap-ket-hon-ngay-thu-7/2035235/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.