Không nghĩ tới sự việc so với tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn, Hạ Úc Huân giật mình, lẩm bẩm tự nói, “Vì cái gì…… Vì cái gì anh ấy cái gì cũng không nói với em?”
“Hẳn là không muốn em lo lắng đi!” Lãnh Tư Triệt than nhẹ.
Hạ Úc Huân hơi hơi xiết chặt hai nắm đấm, nói: “A triệt, anh là tới khuyên em sao? Khuyên em rơi fkhỏi anh ấy?”
Lãnh Tư Triệt lắc đầu, “Tuy rằng anh rất hy vọng anh ấy trở về, nhưng anh càng hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc. Hiện tại, rất nhiều chuyện đều là anh ấy âm thầm dạy anh, anh mới có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng, anh sẽ nỗ lực học tập xử lý việc công ty, để anh ấy có thể buông tay đi làm chuyện muốn làm.”
Hạ Úc Huân ôm đầu gối, phiền não mà chôn đầu, nói: “Em thì sao? Em có thể giúp anh ấy làm cái gì?”
“Em chỉ yêu anh ấy là đủ rồi.” Lãnh Tư Triệt nói, dấu đi sự mất mát cùng đau đớn trong đôi mắt.
Vẻ mặt Hạ Úc Huân có chút mê mang, phải không? Như vậy liền có thể sao?
Cái gì cây bông gòn, hiện tại chính mình quả thực tựa như một dây leo hấp thu dinh dưỡng từ gốc cây của anh mà sinh tồn, không chỉ có không giúp được anh, ngược lại thành liên lụy và gánh nặng với anh.
Phía trước đều không cảm giác được, hiện tại mới phát hiện, yêu một người, sao lại mệt mỏi như vậy……
Đặc biệt, người kia là Lãnh Tư Thần.
Quả nhiên, đạp lên đám mây hạnh phúc, từng bước gian khổ, một chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-ngot-ngao-hang-ti-am-ap-ket-hon-ngay-thu-7/2035472/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.