Gió đêm thổi nhẹ mang theo hơi se lạnh.
Trình An Nhã chơi trò đối kháng với Ninh Ninh trên máy tính một lát rồi mới ra khỏi thư phòng, khi đi qua phòng làm việc của mình, cô thấy Diệp tam thiếu đang chắp tay sau lưng, đứng dưới ánh trăng, bóng anh lạnh lùng như sương.
Cô động lòng, gõ cửa, Diệp tam thiếu không phản ứng gì.
Cô do dự một lúc lâu, bước vào trong.
“Diệp Sâm, màn đêm rất đẹp sao?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, lầu cao như vậy, tầm mắt rất rộng, từ cao cúi xuống nhìn, cảnh trí cũng không tệ.
“Ai có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm chứ.” Diệp tam thiếu nói, đôi mắt đen thẫm như màu đêm, màn đêm nhuộm lên lớp màu u ám đó càng có cảm giác nặng nề khó tả.
“Anh sắp đứng thành tượng đá rồi, khiến người ta tưởng là đang đứng ngắm cảnh đêm.” Trình An Nhã mỉm cười, thử chạm nhẹ vào người anh, cứng rắn như đá, các cơ trên người đều cứng đơ lại, Diệp tam thiếu hơi ngạc nhiên, Trình An Nhã mỉm cười nói: “Em là thư ký của anh lâu như vậy phát hiện ra một việc, mỗi lần cơ thể anh cưng cứng như gặp kình địch vậy đều do Dương lão gia hoặc Diệp lão gia, lần này thì là vì Louis, anh sợ bọn họ à?”
“Chuyện đùa.” Diệp tam thiếu lạnh lùng quay đầu đi, thưởng cho Trình An Nhã nửa gương mặt vừa hoàn mỹ vừa lạnh lùng, “Diệp Sâm lạu đi sợ hai lão già đó và Louis?”
“Vậy có lẽ anh không giống những người khác.” Trình An Nhã cười nhẹ nhàng, dưới màn đêm, ánh đèn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-xa-trieu-do-mua-mot-tang-mot/77551/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.