Đệ tứ chương: Cái gọi là người nhà
Lúc Chu Nguyên đem bữa sáng đã được hăm nóng trở lại thư phòng, Ôn Lương và Dung Thanh đã kết thúc video call. Dung Thanh chéo chân ngồi trên sofa, nằm nửa người xem sách. Chu Nguyên nhìn lướt qua máy tính đã được tắt nguồn, sau đó đi qua rút quyển sách trong tay Dung Thanh ra, "Mẹ, có thể ăn sáng rồi."
Dung Thanh liếc mắt nhìn nàng rồi gật đầu, bỏ chân xuống bật dậy khỏi sofa. Chu Nguyên lại đau đầu, "Mẹ có thể mang dép vào hay không." Quét mắt trên đất một vòng không nhìn thấy dép của nàng đâu nên đem chiếc dép trên chân mình cởi xuống ý bảo nàng mang vào, trong miệng hiếm khi có bộ dạng lải nhải nói nhiều, "Mẹ đã 40 tuổi rồi không phải 14, cũng không phải không biết mình dễ bị cảm, đến khi cảm rồi khó chịu lại đi nổi quạo."
Dung Thanh giẫm lên dép của con gái ngẩng đầu hung hăng trừng nàng, "Con không biết tuổi tác là kiêng kỵ lớn nhất của phụ nữ à?! Cái loại này thì nhiều lời như vậy, nếu như ở phương diện khác con cũng nói nhiều như vậy thì mama sẽ rất là hài lòng." Nàng đưa tay, ngửa cổ hung hăng véo má Chu Nguyên, nhìn thì thấy rất dữ, nhưng Chu Nguyên không cảm thấy đau.
"Nhưng mẹ thật sự đã 40 rồi." Chu Nguyên mặc kệ nàng, vẫn nghiêm trang trả lời người phụ nữ ra vẻ trẻ con này.
". . ." Dung Thanh hung hăng véo nàng một cái, "Con nhỏ này, không đáng yêu chút nào." Sau đó hất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/baba-17-tuoi/1000450/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.