- Xử lý gọn gàng một chút.
- Vâng, thưa cậu chủ.
Người đàn ông kia nhanh chóng nhận lệnh tiến đến nắm tóc Chúng Huyền lôi kéo cô ta xuống bếp, mặc cô ta khóc lóc cầu xin người kia vẫn không có chút ý định nhẹ tay nào.
- Bác...em..hức...em xin anh...em còn con gái phải chăm sóc.
Chúng Huyền đau đớn nằm dưới đất nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt cầu cứu, cô ta cảm giác phần da đầu như bị kéo đứt ra.
Hi vọng duy nhất cũng như cuối cùng của cô cũng chỉ còn đứa bé kia thôi.
Chắc chắn cậu cũng đã biết con bé đó, cô ta làm sao không biết Vương Nhất Bác đối với trẻ con không hề chán ghét thậm chí rất tốt với bọn chúng.
Đứa con của cô ta mang dòng máu của cô thì làm sao cậu nỡ ra tay được.
- A..con bé đó sao? Mà con bé đó có mẹ sao? Kéo cô ta đi.
Vương Nhất Bác nhếch khoé môi rồi phất tay, cậu càng cảm thấy kinh tởm người đàn bà trước mặt vì mưu lợi bản thân mới nhớ đến đứa con của mình.
Người kia không nói một lời động tác càng thô bạo kéo cô ta xuống bếp, tiếng la hét cầu xin ngày một xa dần.
Vương Nhất Bác bước đến ngồi đối diện ông Chúng.
Ông ta không biết vì sợ hãi hay đã mất luôn hồn vía mà ngồi yên không dám động đậy, sợ đến thở ông ta cũng không dám thở mạnh.
- Aaaaaaa.
Tiếng hét lớn đầy đau đớn và tuyệt vọng trong bếp vang ra rồi phút chốc trở nên im bặt trả lại sự yên tĩnh vốn có ở nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-chien-toi-them-quan-cau/430144/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.