Nhà của Tô Túc và Tô Nguyện, trong phòng tắm, tiếng nức nở vọng khắp cả căn nhà.
“Không cứu được.” Pháp y Trần lắc đầu, từ bên bồn tắm đứng dậy: “Theo phán đoán sơ bộ, nạn nhân đã qua đời ít nhất 72 tiếng đồng hồ.” Dưới lớp khẩu trang, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối: “Cửa nhà lẫn cửa phòng tắm đều bị khóa từ bên trong. Tự sát.” Chỉ vào tay phải của thi thể được ngâm trong bồn nước nhuộm đỏ, rồi chỉ vào con dao gọt hoa quả rơi bên trái thi thể: “Khả năng cao là cắt cổ tay tự sát.”
“Đều tại tôi mấy ngày nay ở lại viện nghiên cứu không về nhà, nếu tôi trở về sớm hơn…… Tôi cho rằng em ấy đang chuyển biến tốt, rõ ràng…… rõ ràng em ấy đã bị chủ động đi gặp bác sĩ……” Tiếng nức nở trong căn phòng càng lúc càng lớn, đến mức mọi người xung quanh không chịu nổi, người phát ra âm thanh ấy cũng chạy ra khỏi phòng. Đó là chị gái của Tô Nguyện, Tô Túc.
Lư Linh Vận dõi theo bóng dáng rời đi của cô ta, mày nhíu lại thành số “11”.
“Còn về email mà cô nhận được.” Pháp y Trần nhìn Lư Linh Vận, nói: “Có lẽ là nạn nhân đã viết và gửi đi sau khi tự cắt cổ tay.” Nói đoạn, anh ta nhặt chiếc điện thoại dính máu dưới sàn, bỏ vào túi vật chứng.
“Viết và gửi sau khi cắt cổ tay.” Lư Linh Vận máy móc lặp lại những từ này.
“Linh……”
“Dừng.” Động tác của Lư Linh Vận khiến thế giới như bị đóng băng vào thời điểm câu nói dang dở của Đổng Thạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-menh-tu-thoi-tuyet-dan/2705073/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.