Bách Thời Ngôn gõ cửa hai cái mang tính tượng trưng, giọng lạnh lùng hỏi: "Cậu vẫn còn xem chương trình giải trí à?"
Cốc Trạch vì quá chăm chú, không biết Bách Thời Ngôn về từ lúc nào. Nghe thấy tiếng, hắn giật mình như học sinh tiểu học bị phụ huynh kiểm tra bài tập, vội vàng tắt chương trình giải trí, ấp úng đáp: "Không, chỉ xem một lát thôi."
Bách Thời Ngôn cười nhạt, lười tính toán, "Mặc quần áo vào, ra ngoài."
"Ồ." Cốc Trạch đi sang một bên lấy áo khoác, vừa hỏi: "Không ở nhà ăn sao, tôi đã mua đồ ăn rồi."
"Sáng mai làm."
Cốc Trạch thay quần áo xong, cả hai cùng ra ngoài.
Bữa tối họ ăn ở một tiệm cơm Tây gần khu dân cư. Cốc Trạch nhìn món gà rán mà thèm nhỏ dãi, nhưng tiếc là hắn không thể ăn. Hắn ăn một phần salad, kèm chút bánh mì vụn và trứng luộc lòng đào. Đó chính là bữa tối của hắn.
Hắn nhìn phần ăn trông có vẻ đầy màu sắc nhưng thực chất chẳng mấy ngon miệng của mình mà thở dài, không nhịn được hỏi: "Khi nào tôi mới có thể ăn cơm bình thường được đây?"
Bách Thời Ngôn vừa cắt bít tết, vừa không nhanh không chậm trả lời: "Vậy phải xem cái gọi là 'ăn cơm bình thường' của cậu là ăn như thế nào."
"Thì... như anh đang ăn bây giờ là được."
"Với tình hình hồi phục của cậu hiện tại, còn cần ít nhất hai tuần nữa." Bách Thời Ngôn tiện thể đâm thêm một nhát chí mạng: "Nếu không có lần viêm dạ dày cấp tính trước đó, thì giờ có lẽ đã ăn uống bình thường được rồi."
Cốc Trạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-ban-trai-cu-den-kiem-tra-phong/2920606/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.