Hắn bĩu môi, có chút khó chịu. Vốn dĩ tóc hắn đã dễ rối, bình thường đã xù lên, muốn chải cho tóc xẹp xuống rất khó. Hôm nay hắn ở nhà chải chuốt rất lâu mới được, chính là vì muốn tạo hình tượng tốt trước mặt Bách Thời Ngôn. Kết quả, đối phương lại trực tiếp đưa hắn về nguyên trạng.
"Thật quá đáng." Cốc Trạch nói nhỏ: "Chỉ thích một mình anh phong độ, nhất định phải làm rối tóc của em."
"Không." Bách Thời Ngôn nói: "Em có thể tự làm cho tốt."
"Anh đứng nói chuyện không đau lưng." Nếu hắn có thể làm cho tốt thì cần gì phải nói như vậy.
Bách Thời Ngôn hỏi: "Em đang nói gì vậy?"
"Không có gì." Cốc Trạch tiện miệng nói bừa: "Anh bị lãng tai rồi."
Bách Thời Ngôn cười lạnh một tiếng, lười chấp nhặt với hắn.
Từ quán ăn món Nhật đi ra, họ đến một trung tâm thương mại quen thuộc. Cuối tháng mười một ở thành phố B, gió lạnh thổi từng cơn như cắt vào tận xương tủy. Cốc Trạch rụt cổ lại, tay rất thuần thục luồn vào túi áo khoác của Bách Thời Ngôn mà nắm lấy tay đối phương.
Tuy rằng trên đường cái, hai người con trai nắm tay nhau có chút kỳ lạ, nhưng hiện tại mùa đông, áo khoác đều dày, nếu không nhìn kỹ thì chỉ thấy hai người đi rất gần nhau, tay áo áo khoác dính vào nhau. Cốc Trạch lúc đầu còn che che giấu giếm, sau đó thấy hai người con trai đi ngang qua, họ còn kề vai sát cánh, suýt nữa thì hôn nhau. Hắn thầm cảm thán, đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-ban-trai-cu-den-kiem-tra-phong/2920618/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.