“Vậy tôi không chọc giận em, em có thể im lặng chút không?”
Tôi lẩm bẩm: "Nếu anh không chọc giận thì sao em lại nhớ anh đến mức không ngủ được."
Anh khựng lại, nhìn chằm chằm môi tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn hút tôi vào trong.
Cả người tôi nóng ran, căng thẳng đến mức không dám thở.
Bác sĩ Cận thấy tôi nghẹn đến đỏ bừng mặt, cười nhạt nói: "Có thể thở, tôi chỉ bảo em đừng nói nhiều thôi."
"Bác sĩ Cận, hình như em sắp ngạt thở rồi."
"Em tự điều chỉnh từ từ đi, bên tôi không cung cấp hô hấp nhân tạo."
Theo đuổi lâu như vậy mà anh vẫn lạnh lùng quá.
Không sao, ít nhất quan hệ đã tiến thêm một bước.
Bây giờ là quan hệ bác sĩ - bệnh nhân.
2
Kết quả kiểm tra đã có.
Tin tốt là lành tính cấp ba, có thể uống thuốc Đông y để tạm hoãn.
Tin xấu là cả ba khối u đều được crush sờ thấy.
Thật sự quá nhục nhã rồi.
Thời kỳ ngại ngùng vẫn chưa qua, tôi không tiện thể hiện sự tồn tại trước mặt bác sĩ Cận.
Tôi chỉ có thể nhân cơ hội mang cơm cho anh trai, nhìn trộm từ xa vài lần.
Nhưng liên tục mang gà kho vàng ba ngày, anh trai tôi càng ăn càng thấy đời này xong rồi. Anh ấy ném đũa xuống bảo tôi đừng mang nữa.
Anh ấy nói ăn nữa, đến Tết chồn vàng cũng phải bái anh ấy.
Không có cớ đến bệnh viện, tôi đành phải mặt dày gửi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-can-zhihu/2736743/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.