Diêm Mặc sững người một lúc lâu. Cô xác nhận rằng vài giây trước mình vừa cứu mạng Quý Trạch. Con số đếm ngược thời gian tử vong trên đầu Quý Trạch dần biến mất, hành lang của khoa Ngoại tổng hợp một lần nữa náo nhiệt bởi tiếng người.
Diêm Mặc hơi hối hận vì đã nhúng tay vào chuyện này.
Những người xung quanh đã báo cảnh sát. Rất nhanh, cảnh sát đã có mặt. Sau một hồi hỏi han, vài cảnh sát trực tiếp đưa Diêm Mặc và người nhà gây chuyện đi.
Các phóng viên nhanh chóng chụp lại hiện trường, cảnh tượng trông như một tên tội phạm trốn chạy nhiều năm cuối cùng bị bắt. Diêm Mặc đi theo sau cảnh sát, tay đút trong túi áo blouse trắng, vẻ mặt lại vô cùng ung dung.
Mặc cho phó viện trưởng Tào liên tục ra hiệu bảo Quý Trạch đừng đi theo, Quý Trạch vẫn tiến lên ngay khi thang máy mở cửa ở tầng dưới.
Tay anh chạm vào cổ tay Diêm Mặc, khi đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm, liền rụt lại. Diêm Mặc cúi đầu cười khẽ, móc ngón út của mình vào ngón út của Quý Trạch.
Quý Trạch quay lại nhìn cô, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn huỳnh quang, biểu cảm trên khuôn mặt khó mà đoán được.
Diêm Mặc nghiêng đầu, rồi lại đút tay vào túi.
*
Vừa đến đồn cảnh sát, người nhà bệnh nhân gây rối lại bắt đầu lớn tiếng, đập bàn hét lên đòi Diêm Mặc bồi thường.
Diêm Mặc ra tay có chừng mực, người nhà bệnh nhân cầm gậy sắt chỉ bị trầy xước ngoài da. Tuy nhiên, nhìn qua thì tinh thần của ông ta thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-diem-la-dai-ma-vuong/2687168/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.