“Được rồi, tôi không đi.” Diêm Mặc bỏ tay vào túi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Quý Trạch gật đầu, bước qua cổng bệnh viện, hai người chia ra đi về hai hướng khác nhau. Quý Trạch chuẩn bị cho ca phẫu thuật; Diêm Mặc do dự một lúc ở khoa khám bệnh, rồi quay đầu, đi về khoa nội trú.
Phòng bệnh của anh Trương đã có thêm vài người, người nhà bệnh nhân mang theo đủ loại chai lọ đi lại, những câu hỏi thăm và tiếng cười nói đan xen, khiến không gian trong phòng bệnh thêm phần sống động.
Tuy nhiên, giường bệnh của anh Trương vẫn vắng vẻ. Các phóng viên đã rời đi, anh một mình nhắm mắt nằm đó. Diêm Mặc mím môi, chăm chú nhìn anh Trương trên giường bệnh.
Trên đầu anh, dãy số vẫn nhảy lên liên tục.
Cô tự nhắc nhở mình không nên can thiệp vào sự sống và cái chết của con người. Cô đã từng phải trả giá cho điều đó một lần, và không thể để mình mắc sai lầm lần thứ hai.
Cô đi vòng ra phía trước giường bệnh, ngón tay ấn nhẹ lên chân của anh Trương. Nói cho hay là điều trị bảo tồn, nhưng chỉ cần bác sĩ có kinh nghiệm nhìn là biết, nếu anh ta tiếp tục trì hoãn, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng chuyện này không liên quan đến cô.
“Bác sĩ, thủ tục nhập viện làm ở đâu vậy?” Một ông lão run rẩy hỏi từ phía sau cô. Diêm Mặc mới hoàn hồn lại: “Quầy tư vấn ở tầng một.”
Cô quay người rời đi. Đến phòng khám, cô tiếp nhận một vài bệnh nhân với tình trạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-diem-la-dai-ma-vuong/2687172/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.