🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Được rồi, tôi không đi.” Diêm Mặc bỏ tay vào túi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Quý Trạch gật đầu, bước qua cổng bệnh viện, hai người chia ra đi về hai hướng khác nhau. Quý Trạch chuẩn bị cho ca phẫu thuật; Diêm Mặc do dự một lúc ở khoa khám bệnh, rồi quay đầu, đi về khoa nội trú.

Phòng bệnh của anh Trương đã có thêm vài người, người nhà bệnh nhân mang theo đủ loại chai lọ đi lại, những câu hỏi thăm và tiếng cười nói đan xen, khiến không gian trong phòng bệnh thêm phần sống động.

Tuy nhiên, giường bệnh của anh Trương vẫn vắng vẻ. Các phóng viên đã rời đi, anh một mình nhắm mắt nằm đó. Diêm Mặc mím môi, chăm chú nhìn anh Trương trên giường bệnh.

Trên đầu anh, dãy số vẫn nhảy lên liên tục.

Cô tự nhắc nhở mình không nên can thiệp vào sự sống và cái chết của con người. Cô đã từng phải trả giá cho điều đó một lần, và không thể để mình mắc sai lầm lần thứ hai.

Cô đi vòng ra phía trước giường bệnh, ngón tay ấn nhẹ lên chân của anh Trương. Nói cho hay là điều trị bảo tồn, nhưng chỉ cần bác sĩ có kinh nghiệm nhìn là biết, nếu anh ta tiếp tục trì hoãn, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng chuyện này không liên quan đến cô.

“Bác sĩ, thủ tục nhập viện làm ở đâu vậy?” Một ông lão run rẩy hỏi từ phía sau cô. Diêm Mặc mới hoàn hồn lại: “Quầy tư vấn ở tầng một.”

Cô quay người rời đi. Đến phòng khám, cô tiếp nhận một vài bệnh nhân với tình trạng không quá nghiêm trọng. Đến sáu giờ chiều, cô đúng giờ thu dọn đồ đạc để tan ca.

Ngoài trời bắt đầu mưa lất phất, nhiệt độ cũng giảm xuống vài độ. Diêm Mặc mặc một chiếc váy da ngắn và đôi ủng nhỏ, tìm thấy chìa khóa xe trên bàn, rồi đi về phía bãi đỗ xe dưới lòng đất.

Cổng bệnh viện cách bãi đỗ xe dưới lòng đất không xa, chỉ khoảng vài trăm mét. Diêm Mặc không mang ô, nên cô quyết định liều mình chạy một mạch dưới mưa về phía đó.

Cô dùng túi xách che đầu, tính toán xem mình cần chạy bao lâu để không bị mưa làm ướt, thì ở cửa bệnh viện, một bóng dáng cao gầy lại xuất hiện.

“Bác sĩ Quý.” Ánh mắt Diêm Mặc sáng lên, đưa tay vẫy chào.

Quý Trạch nhìn cô vài giây, rồi mở ô, bước ra giữa màn mưa. Diêm Mặc đuổi theo, rồi chui vào dưới ô của anh. Quý Trạch dừng lại một chút, hạ thấp chiếc dù xuống, để một nửa của nó che phủ hoàn toàn đầu của Diêm Mặc.

Mưa nhỏ rơi từng giọt theo vành ô. Diêm Mặc nhìn thấy trên khuôn mặt Quý Trạch không có gì thay đổi, tưởng anh không muốn cùng cô chia sẻ một chiếc ô, liền cười giải thích: “Chẳng phải là đi cùng đường sao?”

Một lúc sau, Quý Trạch mới đáp lại cô: “Tại sao lúc nào cũng có đường, mà lại luôn cùng đường với cô?”

Diêm Mặc vỗ tay: “Ừ, tại sao lại vậy nhỉ?” Cô kéo tay áo Quý Trạch: “Có phải là, điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên không?”

“Hả.”
“····”
Cũng không biết Quý Trạch đi con đường nào, cổng bệnh viện đến bãi đỗ xe chỉ có vài trăm mét, vậy mà lại mất gần mười phút. Diêm Mặc đến gần lại hỏi Quý Trạch có phải vì muốn đi thêm vài bước với mình không, Quý Trạch thu ô lại, nhét vào túi nilon, nhìn Diêm Mặc bằng ánh mắt cực kỳ kỳ lạ: “Chỉ là tôi không muốn làm bẩn giày.”

Quả thật, con đường nhỏ toàn là bùn và vũng nước. Diêm Mạc chu môi, mở khóa xe.

“Anh Trạch~” Từ xa, Từ Du Ninh chạy tới, nhìn thấy Quý Trạch liền lao ngay đến: “Chở tôi về nhà.” Cậu nghiêng đầu: “Ôi, Tiểu Diêm cũng ở đây à.”

“Bác sĩ Từ, chào buổi tối.” Diêm Mặc nghiêng đầu, cười một cái.

Quý Trạch rút tay ra, khó chịu phủi phủi tay áo: “Không tiễn.”

Từ Du Ninh lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh nọt, ngón tay cái chạm vào tay áo Quý Trạch: “Ôi chà, anh Trạch, tay áo của cậu ướt cả rồi.” Vừa nói vừa cởi áo khoác: “Nào nào, mặc áo của tôi đi.” Vừa cởi vừa lẩm bẩm: “Ô lớn như vậy, sao vẫn để ướt áo được chứ.”

“Anh Trạch, chẳng phải cậu ghét nhất bị ướt…”

Quý Trạch mở cửa xe, lạnh lùng nói hai từ: “Lên xe.”

Từ Du Ninh quay sang Diêm Mặc giơ một dấu hiệu chiến thắng: “Xong ngay.”

*

Diêm Mặc cũng không hiểu tại sao, cả đêm cô trằn trọc không ngủ, mở mắt đến tận rạng sáng. Điều khổ sở nhất của một cơ thể phàm tục chính là, giống như con người, ngủ không đủ thì sẽ bị đau đầu.

Sáng sớm, bệnh nhân đến khám lại rất đông, người này nối tiếp người kia. Cả buổi sáng, Diêm Mặc cứ chạy qua chạy lại giữa các phòng khám của khoa Ngoại tổng quát.

Khó khăn lắm mới có vài phút nghỉ ngơi, Diêm Mặc liền vội vàng vào phòng trà, pha một ấm trà lớn. Vừa hay có cô y tá nhỏ cũng ở đó. Nhìn thấy nửa ấm trà Phổ Nhĩ trong tay Diêm Mặc, cô y tá có chút ngạc nhiên: “Bác sĩ Diêm, chị cũng uống trà sao?”

Diêm Mặc hớp một ngụm lớn, rồi nhét hai bánh trà trong hộp sắt cho cô y tá: “Trà này ngon lắm, bạn tôi đặc biệt mang từ Vân Nam về đấy.”

Cô y tá cười vui vẻ: “Ôi trời, cảm ơn bác sĩ Diêm nhé. Tôi cứ tưởng mấy người trẻ tuổi thời thượng như chị chỉ uống cà phê thôi chứ.”

“Đâu có.” Diêm Mặc cười xua tay.

Được nhận quà, cô y tá lập tức thân thiết với Diêm Mặc hơn, lời nói cũng thoải mái hơn hẳn. Thấy phòng trà không đông người, cô liền bắt đầu kể chuyện tám của khoa: “Bác sĩ Diêm, chị nghe chưa? Sáng nay bác sĩ Quý làm phẫu thuật cắt cụt chi đấy.”

Nghiêm Mặc khẽ giật giật mí mắt: “Sao thế?”

Cô y tá nhỏ thở dài một hơi: “Bác sĩ Quý của chúng ta cái gì cũng tốt.” Cô bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Vừa cao, vừa đẹp trai, lại tài giỏi, tuổi còn trẻ mà đã đủ điều kiện xét phó trưởng khoa. Chỉ là…” Cô ngừng lại một chút: “Quá cố chấp.”

“Tôi nghe nói, có mấy phóng viên đang chờ ngay trước cửa phòng phẫu thuật đấy.” Cô y tá nói, rồi làm động tác cắt ngang cổ: “Nếu người đó thực sự… thì…”

Diêm Mặc đẩy nhẹ vai cô y tá, chuyển đề tài: “Trưa nay ăn gì? Tôi mời nhé.”

Cô y tá khoác tay lên tay Diêm Mặc: “Bác sĩ Diêm, chị thật tốt quá.”

Cuối cùng, Diêm Mặc không đi theo Quý Trạch vào phòng phẫu thuật. Cô không phủ nhận, cô không muốn vì sự lựa chọn ngu dốt của con người mà đánh mất cơ hội thu hoạch linh hồn tại bệnh viện lớn này.

Giờ nghỉ trưa, Diêm Mặc quay lại văn phòng. Hỏi một vòng, cuối cùng cô biết được, ca phẫu thuật đã hoàn thành. Rất thành công, việc lắp đặt chân giả cũng đã được tiến hành theo đúng quy trình.

Anh Trương được kéo ra khỏi phòng phẫu thuật, ngủ say sưa. Các phóng viên đã phỏng vấn vài câu với cô y tá phụ trách ca phẫu thuật, rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trong mắt họ, vụ việc này coi như đã kết thúc.

Quý Trạch đã làm phẫu thuật cắt cụt chi suốt cả buổi sáng, không uống lấy một ngụm nước, chiều lại tiếp tục một ca phẫu thuật nhỏ. Mãi đến tối, anh mới có chút thời gian để ăn cơm.

Mở một chai nước lọc, Quý Trạch bước ra khu đất trống phía sau bệnh viện, tựa vào lan can và uống một ngụm. Ngay lúc đó, một túi khoai tây chiên được đưa đến trước mặt anh.

Anh ngẩng đầu lên, là Diêm Mặc.

“Không ăn đâu.” Anh đẩy túi khoai tây chiên đi, lại uống một ngụm nước.

Diêm Mặc mở túi khoai tây chiên, nhai một miếng rồi đưa cho anh một túi bánh mì: “Bánh mì thủ công, hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm.”

Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật cho anh Trương, tâm trạng Quý Trạch rất phức tạp. Anh biết, tâm lý trầm cảm của anh Trương rất nghiêm trọng, nhưng lại không báo trước cho anh Trương mà đã gây mê toàn thân cho anh ta, rồi cắt bỏ bắp chân trái. Điều này khiến anh cảm thấy lo lắng.

Khi nhìn thấy Diêm Mặc, bỗng nhiên anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Tôi có lòng tốt đấy, nghe nói anh chưa ăn cơm, tôi đặc biệt chạy ra ngoài mua về, không ăn một miếng sao?” Diêm Mặc lắc lắc túi bánh mì.

“Trong giờ làm việc à?” Quý Trạch nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay rõ ràng gõ nhẹ lên chai nước khoáng.

“Ờ… buổi trưa tôi tiện đường mua thôi.” Diêm Mặc cố gắng nghĩ ra một lý do.

qUÝ Trạch khẽ cong môi. “Tiện đường.” Là lý do duy nhất mà Diêm Mặc có thể nghĩ ra.

Diêm Mặc xé một miếng bánh mì, đưa đến miệng anh, ánh mắt chứa đựng một chút quyến rũ: “Khi tâm trạng không tốt, ăn uống có thể giúp giảm bớt căng thẳng.”

Quý Trạch liếc nhìn, đầu ngón tay của Diêm Mặc vẫn còn dính một chút vụn khoai tây chiên, và một mảnh nhỏ còn dính trên miếng bánh mì. Anh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy bánh mì.

“Có việc gì muốn nhờ tôi à?” Quý Trạch dùng ngón tay gạt đi vụn khoai tây chiên, rồi cắn một miếng bánh mì.

Diêm Mặc nheo mắt lại: “Bác sĩ Quý thật thông minh.” Đúng là cô có chuyện muốn nhờ anh. Chiều nay, phó viện trưởng Tào bảo cô nộp báo cáo học tập trong tuần. Cô luôn đau đầu với chữ nghĩa, ngay cả những báo cáo về việc dẫn dắt linh hồn hàng ngày cũng phải chi tiền nhờ quỷ ở địa ngục viết giúp.

Không ngờ đến cõi nhân gian, lại còn phải viết cái gì đó như báo cáo học tập?! Dù có bỏ tiền ra, quỷ cũng không thể viết được báo cáo học tập của bệnh viện.

“Phó viện trưởng Tào bảo tôi viết báo cáo học tập.” Diêm Mặc nói: “Có tài liệu nào để tôi tham khảo không?”

“Không có.” Quý Trạch trả lời rất nhanh.

Diêm Mặc giật lấy miếng bánh mì trong tay Quý Trạch: “Tôi đi hỏi bác sĩ Từ một chút.”

Dựa vào người khác mà ăn, lại ăn một cách vô tội vạ, Quý Trạch sao có thể ăn mà không cảm thấy chút áy náy như vậy chứ.

“Lại đây.” Cô vừa quay người, Quý Trạch đã gọi cô lại.

Diêm Mặc quay lại, Quý Trạch đưa cho cô chai nước đã hết: “Tiện đường vứt đi giúp tôi.”

“Bác sĩ Quý, anh thật sự muốn tôi đi vứt sao? Thùng rác cách xa lắm đấy.” Diêm Mặc nín cười, cố tình trêu anh. Nói xong, cô còn giả vờ yếu ớt, ngả người về phía Quý Trạch.

Quý Trạch khẽ run môi, trong mắt thoáng qua một tia ghê tởm. Anh không nói gì, chỉ cầm lấy chai nước trống, lướt qua vai Diêm Mặc rồi rời đi.

Diêm Mặc lưỡi một tiếng, rồi mở túi khoai tây chiên, nhai một miếng.

Bầu trời càng lúc càng u ám, vài giọt mưa theo gió rơi xuống. Mấy ngày nay, trời cứ mưa liên tục. Diêm Mặc giữ im lặng, nghiêm tức nhìn những giọt mưa rơi xuống. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, cô không khỏi co người lại, kéo chặt áo blouse trắng.

Cảm giác lạnh.

Cô vốn là thần linh ở địa ngục, lẽ ra không nên cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ. Cô ngẩng đầu lên, tính toán thời gian, và đột nhiên, sống lưng cô cảm thấy lạnh toát.

Diêm Mặc không do dự lấy điện thoại gọi cho Tiểu Thự. Bên kia, giọng nói của Tiểu Thự vang lên nhẹ nhàng.

“Ta cảm thấy lạnh.” Diêm Mặc nói.

Tiểu Thự im lặng rất lâu mới lên tiếng.

“Chủ nhân, chị đã ở nhân gian quá lâu rồi. Chị phải chú ý.” Tiểu Thự nói: “Đặc biệt là việc duy trì thể xác.”

Cảm thấy lạnh cho thấy linh lực duy trì thể xác của Diêm Mặc đã cạn kiệt. Nếu không kịp thời bổ sung, Diêm Mặc sẽ nhanh chóng đối mặt với nguy cơ thể xác tan rã.

“Ta biết rồi.” Diêm Mặc đáp: “Phương pháp trong sách có hiệu quả không?”

Sách nói rằng, hấp thụ dương khí có thể duy trì thể xác của quỷ thần.

“Chị thử xem không phải sẽ rõ sao?” Tiểu Thự nói: “Bên cạnh chị ấy, chẳng phải có một người có dương khí mạnh sao?”

“Quý Trạch.”

—————

Tác giả có đôi lời:

Đài bình luận địa ngục

Phóng viên tiền tuyến Tiểu Trương: Về phương pháp hấp thụ dương khí, chúng tôi đã tổng hợp kinh nghiệm của người đi trước, đại khái có thể chia thành các cách thức sau:

1: Giao tiếp bằng tay. Phương pháp này yêu cầu rất cao đối với quỷ thần, đặc biệt là cần sự phong phú trong… khụ khụ, kỹ năng tương tác.

2: Giao tiếp qua tiếp xúc môi. Cách này, chỉ cần quỷ thần sở hữu một vẻ ngoài đủ hấp dẫn là có thể áp dụng.

3: Cắt cơ quan để hấp thụ. Phương pháp này có phần tàn nhẫn, chỉ dành riêng cho những quỷ thần… xấu xí. (Đúng là tràn đầy ác ý!)

(⊙v⊙) Hừm, không biết bác sĩ Diêm của chúng ta sẽ sử dụng phương pháp nào nhỉ?

Quý Trạch: “Cô ấy chỉ có thể dùng phương pháp số 3.”

Diêm Mặc: “…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.