Tống An Thần hết sức đau lòng cho Nhất Thế. Về đến nhà, anh thấy ông Diệp và Nhất Thế đang nói chuyện, khuôn mặt mỉm cười sáng lạn lạ thường, nhàn nhạt nhưng lại thoải mái như thế. Tống An Thần không khỏi cười theo. Đáy lòng âm thầm hạ quyết tâm, tuy đã sớm xác định trong lòng nhưng lúc này anh biết, quyết tâm đó đã vững như đá tảng không thể chuyển dời.
Anh hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Nhất Thế đang vừa nói vừa cười, nhẹ nhàng chắn trước mặt cô, động tác thân thiết tự nhiên như thế, không hề e dè trước mặt ông Diệp. Ông Diệp giật mình vì Tống An Thần đột nhiên xuất hiện, kế đó cười khổ: “An Thần, sao con xuất quỷ nhập thần như thế? Tự nhiên từ đằng sau hiện ra.”
Tống An Thần đáp: “Không phải tại ba với vợ con nói chuyện quá vui vẻ, bỏ mặc mình con sao.” Anh cố ý nói giỡn, làm ông Diệp cười ha hả, hết cách với anh “Chậc chậc, cái miệng của An Thần vẫn cứ sắc bén như thế, lại còn nhỏ nhen nữa, nói quanh co bảo ba giành vợ con nữa chứ.”
“Ba…” Nhất Thế nũng nịu, định dùng ánh mắt quở trách Tống An Thần. Vừa quay đầu, Tống An Thần nhanh như chớp tặng cho cô một nụ hôn, sau đó mặt dày nói: “Nhận phần thưởng của bà xã rồi nhé.”
Nhất Thế đột nhiên vô lực, đối với người mặt dày nào đó, cô chịu thua, hoàn toàn không có cách đối phó.
Tối ấy, Tống An Thần kiên trì muốn qua đêm trong phòng Nhất Thế, nói như lời cầm thú là “Giường này có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-nhat-the-can-gi/2428713/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.