Cẩm Trúc khi đó có phải cố tình hay không, giờ đã không còn cách nào kiểm chứng.
Trì Nguyễn Phàm đã quay về quá khứ, Cẩm Trúc bên cạnh lúc này không hề có ký ức tương thông với anh, chẳng ai biết được suy nghĩ thật sự của Cẩm Trúc năm đó.
Trì Nguyễn Phàm hơi tiếc nuối thu hồi ánh mắt, lại thấy Cẩm Trúc đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.
"Em đang nghĩ đến ai?"
Cẩm Trúc nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyễn Phàm, giọng điệu vừa có chút chất vấn vừa ẩn chứa hương vị chua xót, hắn hỏi:
"Em nhìn long sàng của ta, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến ai?"
Trì Nguyễn Phàm: "..."
Cha nội này, rõ ràng anh đã ngắm nghía từng ngóc ngách trong phòng, thế mà Cẩm Trúc lại chỉ để ý đến việc anh nhìn chằm chằm vào long sàng.
Nhưng chuyện này Trì Nguyễn Phàm cũng khó mà giải thích, chỉ đành nói mập mờ: "Nghĩ đến một cố nhân."
"Cố nhân như thế nào?" Cẩm Trúc truy hỏi.
Cẩm Trúc rất để tâm đến "cố nhân" này, ánh mắt Trì Nguyễn Phàm lúc chìm vào hồi ức quá đỗi dịu dàng, đó là ánh mắt khi nhìn người mình yêu thương.
Một cố nhân giống hệt ngài.
Lời này Trì Nguyễn Phàm đương nhiên không thể nói ra, anh giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Cẩm Trúc, lảng sang chuyện khác, dùng thân phận tiểu thái giám nói:
"Bệ hạ, nô tài ở trong tẩm cung của ngài nghỉ ngơi thực sự không hợp lễ nghi, xin cho phép nô tài cáo lui trước."
Nói xong, cũng chẳng hành lễ, Trì Nguyễn Phàm liền trực tiếp xoay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-noi-toi-chi-co-the-an-com-mem/2944368/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.