Ánh nắng chiều rải rác xuyên qua cửa sổ, Ôn Xuyên chọn chỗ cạnh cửa sổ để tiếp Thẩm Dật Thanh. Tính ra đây là lần thứ ba họ gặp mặt. Thẩm Dật Thanh vẫn giữ nguyên phong thái cũ, những lời chào hỏi giữa hai người cũng đơn giản như thường, nhưng Ôn Xuyên có thể đoán được ý đồ của hắn, không chỉ đơn thuần là mua bánh kem.
“Có làm phiền em không?”
Thẩm Dật Thanh nhã nhặn giơ tay, khuy măng sét trên cổ tay lấp lánh sáng lên. Ôn Xuyên nán lại nhìn trên đó một khoảnh khắc, rồi nói: “Vẫn còn nhân viên khác trông coi cửa tiệm.”
“Anh tìm tôi có việc sao?” Ôn Xuyên hỏi.
Thẩm Dật Thanh không vội trả lời, hắn chậm rãi nói, tựa như một thợ săn đang dạo bước bên bìa rừng: “Sau lần gặp trước, dì Khúc có nói với tôi về yêu cầu và phản hồi của em.”
Ôn Xuyên ngẩn người. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với dì Khúc. Dì Khúc tốt bụng, mỗi lần thăm hỏi đều rất tinh tế, hỏi cậu có hài lòng không, có muốn hẹn gặp lại không, còn trò chuyện rất nhiều chuyện gia đình.
Ôn Xuyên da mặt mỏng, cảm thấy khả năng hai người không lớn, lại không muốn phụ lòng tốt của đối phương. Thế là cậu chỉ trả lời “Đều rất thuận lợi”, “Đối phương rất tốt, cháu rất hài lòng”, còn gì nữa nhỉ?
“…Cháu thích tiến triển tự nhiên, muốn tìm người tính cách ôn hòa đúng không?”
Khuôn mặt Thẩm Dật Thanh dưới ánh mặt trời thật ấm áp, góc cạnh rõ ràng, thần sắc nhu hòa. Đôi mắt hắn màu hổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-tham-khong-dung-dan/2871326/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.