Ánh nắng chiếu vào chăn, lưng Ôn Xuyên lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, không biết là do giật mình trong mơ hay do nóng. Cậu khẽ cựa quậy, tay chân rã rời, các khớp xương kêu kẽo kẹt vì mỏi. Cậu nhăn nhúm nằm đó, giống như một quả đào đã bị m*t cạn nước, chỉ còn lại cái vỏ rỗng.
Mệt mỏi quá, trong video chưa nói sẽ mệt như vậy. Những người đó sinh long hoạt hổ, cảm giác một ngày có thể làm hai trăm hiệp. Cậu thì không được, thật sự không được. Ban đầu còn chút sức lực, cố gắng đáp lại, nhưng không lâu sau liền buông vũ khí đầu hàng, mặc kệ đối phương nhào nặn.
Thẩm Dật Thanh như thể biến thành người khác vậy. Một người vốn lạnh lùng, đứng đắn, yêu sạch sẽ như thế, sao có thể... sao có thể làm những chuyện như vậy chứ?! Hắn ngậm lấy cậu không buông, cái gì cũng hôn, một chút cũng không chê bẩn...
Những đoạn ký ức đêm qua cuộn trào ập đến, Ôn Xuyên thu hồi suy nghĩ, xấu hổ đến mức các ngón chân co quắp lại. Giờ đây, nửa người cậu tê dại, cảm thấy không có chỗ nào trên cơ thể mình là ổn cả.
Cánh cửa khẽ động, Thẩm Dật Thanh đặt bữa trưa lên bàn nhỏ. Ngay sau đó, phần nệm cạnh Ôn Xuyên lún xuống, Thẩm Dật Thanh nói: “Bảo bối, dậy ăn cơm nào. Em đói bụng không?”
Ôn Xuyên tức giận lườm hắn một cái, rồi làm nũng quay lưng lại: “Không đói bụng!”
Thẩm Dật Thanh khẽ cười, giọng nói rất giống lúc dây dưa quấn quýt đêm qua. Ôn Xuyên giữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-tham-khong-dung-dan/2871387/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.