Dưới ánh đèn đêm rực rỡ của thành phố, vòng quay Ferris như một bức tranh lung linh. Ôn Xuyên cảm thấy cực kỳ hứng thú khi bánh xe dần lên cao. Những khó chịu vụn vặt ban ngày tan biến, bỏ lại phía sau. Với vòng tay dịu dàng của Thẩm Dật Thanh, cậu chỉ thấy thời gian như ngừng lại, cảnh tượng trước mắt thật viên mãn và hạnh phúc.
Ôn Xuyên một lần nữa được chứng kiến "công lực" của Thẩm Dật Thanh, một người rất biết cách nói lời ngon ngọt, tận dụng mọi cơ hội để khen cậu mà không hề lặp lại. Cậu, miếng bánh ngọt bé nhỏ này, cứ thế được nhúng thẳng vào mật ong, vớt ra đâu đâu cũng ngọt lịm, tan chảy trong miệng, mềm mại đến mức khiến người ta phải thèm thuồng.
Bị rót mật ngọt đến mơ màng, tối đó Ôn Xuyên không kìm được mà r*n r*, mềm nhũn như bông bị người ta "ăn" sạch sành sanh. Những vết đỏ ngày hôm qua chưa kịp phai đã chồng thêm những vết mới, cổ tay có thêm một vòng ruy băng che đi dấu vết.
Cậu hôn mê đến tận trưa hôm sau, khi tỉnh dậy thì cực kỳ khó chịu! Cậu cắn mạnh vào bàn tay của Thẩm Dật Thanh, hung tợn gầm gừ một tiếng. Thật quá đáng, càng ngày càng quá đáng!
Từng thấy người say độ cao, người say rượu, còn cậu bây giờ là say lời ngon tiếng ngọt! Cứ thế này, xương cốt của cậu sẽ bị tháo rời, đến cả vụn thịt cũng chẳng còn.
Thẩm Dật Thanh mặc kệ cậu cắn, còn khuyến khích: "Bảo bối cắn mạnh hơn nữa cũng không sao."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-tham-khong-dung-dan/2871389/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.