Hai tay của Tần Lạc bị bao trong băng gạc không thể sử dụng lực, không thể làm gì khác hơn là làm phiền Triệu Tử Long hỗ trợ giơ cái loa lên, đem cái loa đặt lên cạnh cái miệng của hắn.
Tần Lạc nhìn quét qua toàn trường một hồi, ánh mắt từ trên mặt đông đảo đồng bào trước mắt đều xẹt qua một cái. Dừng một chút, nói: "Lúc còn rất nhỏ, tôi mắc phải một loại quái bệnh. Tôi rất sợ chết, cho nên, tôi liền theo ông nội học y."
Vẻ mặt của Tần Lạc ôn hòa, cũng không có một chút dáng vẻ suy sụp tinh thần sau khi vừa trải qua tai nạn. Trên mặt mang theo ý cười ngượng ngùng, như là nói cho mọi người về mối tình đầu của mình vậy.
"Mọi người nhìn, tôi thực sự không phải một người vĩ đại bao nhiêu vô tư bao nhiêu. Tôi học y, chỉ là bởi vì tôi không muốn chết."
Sự thẳng thắn của Tần Lạc, làm cho đoàn người phát ra tiếng cười thiện ý .
"Không có ai vừa ra đời đã nghĩ muốn hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, muốn vì nước vì dân, cúc cung tận tụy đến chết." Tần Lạc nhìn đồng bào, nói: "Nếu như ở trong lòng mọi người, tôi là một anh hùng mà nói —— như vậy, kẻ anh hùng tôi đây cũng là bị bọn họ bức ra."
"Không có ác bá khi dễ người, thì làm sao lại có anh hùng cứu người? Mọi người nói đúng hay không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Đúng." Vô số người trả lời nói.
Có người la lớn: "Ai thích không có việc gì tự nhiên tìm việc chứ? Nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-thien-tai/679470/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.