Chu Di không ngẫm nghĩ kỹ những lời này theo bản năng, mặc dù trong đó có rất nhiều thông tin để truy hỏi.
Ví dụ như, những người khác là những người nào, cô lại là ai?
Giữa tỉnh và mộng, ý thức bên bờ tan rã, cả người vừa mới trải qua một trận điên loạn dữ dội, cô nguyện làm một người hồ đồ vào giờ phút này, coi đó như một lời tỏ tình thì có hại gì chứ.
Bản thân anh chính là một người tình tốt trời ban.
Trên trán Chu Di vẫn còn một tầng mồ hôi mỏng chưa tan hết, thân hình co lại nằm nghiêng.
Gò má đặt trên lớp gối mềm mại, thân thể như một đám bông, bị dính nước thì nặng nề hẳn xuống, hai lần cao trào làm cô mệt mỏi, hòa cùng dư vị của rượu cồn chưa tan hết, biến thành cơn buồn ngủ sâu nặng cùng dìm cô xuống sâu.
Trong lúc cô đang mơ mơ màng màng, cảm giác được Đàm Yến Tây khẽ đẩy nhẹ bả vai cô, hỏi nhỏ: "Ngủ rồi?"
Hình như cô đã "ừ" một tiếng, mà hình như cũng không.
Giọng anh càng xa xa, như có vẻ không biết làm sao: "Vậy thôi.
Ngủ ngon."
Ý thức cuối cùng trước khi rơi vào cơn mê của cô là, có phải Đàm Yến Tây còn có lời gì muốn nói với cô hay không?
Ý nghĩ này cũng không thể lưu lại đến ngày thứ hai.
Sáng sớm hôm sau, Chu Di bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, đã quên mất sạch câu hỏi này không còn một mống.
Đàm Yến Tây còn dậy sớm hơn cả cô.
Cô ngồi dậy ôm lấy chăn, nhìn vào trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-thanh-co-tuyet/1927148/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.