Nó giống như ai đó đã làm sạch nó.
Không tì vết và có vết của sự sống.
Tôi quay đầu lại nhìn trưởng thôn.
Giờ phút này trưởng thôn kinh ngạc bước vào phòng, đi vòng qua vòng lại trong phòng.
"Làm sao có thể? Khi Cải Hoàn rời đi, tôi cũng chưa bao giờ vào phòng và dọn dẹp, tôi nhớ rõ ràng con bé đã tất cả quần áo mang đi. Làm sao có quần áo trong phòng này?”
Trong khi nói chuyện, đôi mắt của tôi rơi vào bộ đồ cô dâu màu đỏ trên ghế salon.
Bộ quần áo này, rất quen thuộc, tôi chắc chắn đã nhìn thấy nó.
Chờ đã, đây không phải là chiếc váy tôi thấy vào ban đêm hôm qua sao?
Cô dâu màu đỏ, đây là quần áo phong cách H"Mông.
Và chiếc khăn choàng đầu màu bạc trên ghế mà tôi đã nhìn thấy đêm hôm qua.
Đột nhiên, phía sau có tiếng mở cửa.
Ta quay đầu lại nhìn thấy trưởng thôn mở tủ quần áo của Cải Hoàn.
Trong tủ quần áo này đều là quần áo của Cải Hoàn mặc, từng thứ một, tất cả đều được treo ở đó.
Màu sắc tươi sáng và ánh nắng mặt trời trong không khí, thực sự giống như nơi này luôn luôn có người ở.
Ngay cả chồng mền được xếp gọn gàng kia cũng làm cho người ta trông thật dễ nhìn như vậy.
Tôi không nói gì, nhưng trưởng thôn trong phòng liên tục nói:
"Làm thế nào có thể như vậy, Cải Hoàn! Cải Hoàn có phải con đã trở về hay không, Cải Hoàn con nói cho ba biết, rốt cuộc con đi đâu, nói cho ba biết, ba cái gì cũng đáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-thay-tham-tu-cuop-tien-cuop-sac/362251/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.