"Ông chắc chẩn hẳn ta đến thật lòng muốn đàm phán với ta?", Sở Ninh không thèm mở mắt, gương mặt cũng rất bình tĩnh.
Thanh Châu đang rơi vào chiến loạn, nên giữa các đại quốc đều ở trong nóng súng khói thuốc.
Mà điều hiển nhiên, chỉ có thực lực mạnh mới là kẻ có quyền nói.
Chàng trai xuất trần kia tập kết cường binh đến đây chặn đường, dáng vẻ kiêu ngạo không để ai vào mắt. Thế là thật lòng dữ chưa?
"Ngươi!"
Người trung niên mắt hổ kia cứng họng.
Không đợi ông ta nói tiếp, Sở Ninh đã đánh.
Hắn chỉ vẫy nhẹ cành khô trong tay, chém đến.
Linh khí mới vừa tán loạn khắp nơi lập tức ngưng tụ theo động tác của hẳn tạo thành một thanh đao khổng lồ, chém ra xa.
Keng!
Trên bụng của người trung niên mắt hổ kia xuất động, năm mươi viền miệng động. Trường thương ông ta đang căm, lập tức chém ra như một con giao long đối đầu với nhát đao trước mắt.
Một bàn tay khổng lồ và vô hình phất lên trời cao, lại có linh khí đao khổng lồ tụ lại. Uy thế huy hoàng khiến cho người trung niên mắt hổ kia sởn cả gai óc.
Đao kỹ của Bắc Vương Đại Hạ quá mạnh.
Hân chỉ cần cầm cảnh khô cũng tạo ra đao kỹ, dùng linh khí đúc thành lưỡi đao, uy lực dũng mãnh tấn công liên tục vào đối thủ.
Keng! Keng! Keng!
Người trung niên mắt hổ kia liên tục vung thương đáp trả, từng bóng thương như hoa mai nở rộ đánh cho toàn bộ bóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-vuong-yeu-nghiet-sieu-pham/1147007/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.