Bây giờ.
Đại Hạ đã trở thành một quốc gia hùng mạnh ở Thanh Châu, thống trị một vùng linh thổ rồi sao?
Bắc Cảnh lặng thỉnh chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề quẩn quanh.
Cho dù là Bắc Vương Quân hay là các vương quân khác thì trong lòng đều bùng cháy hừng hực, bọn họ muốn hét vang, muốn huýt sáo ngân nga nhưng lại không thốt được từ nào.
Người có thể gánh vác quốc vận của Đại Hạ.
Ngoài Bắc Vương của họ ra thì chẳng còn ai cả.
Đại La Võ Chủ tạo áp lực.
Bắc Vương ở Đại Hạ bị hàng nghìn người chỉ trỏ.
Nhưng người nọ lại chẳng có một lời giải thích hay biện minh gì.
Giờ đây. Hắn đã dùng chính thực lực của bản thân để ngưng tụ quốc vận, tạo phúc cho muôn dân Đại Hạ và con cháu đời sau.
“Lão thân có thể đồng hành với Bắc Vương tại Đại Hạ này quả đúng là phúc phận ba đời!”
Thủy Nguyệt Tông Chủ run rẩy, thi hành lễ bái với Đại La Võ Cung, vừa khóc vừa cười, nước mắt giàn giụa.
Bà ta từng khó hiểu rằng tại sao Hạ Tổ từng bước tới Động Thiên nhưng không đi ngưng tụ quốc vận.
Từ sau khi Hạ Tổ qua đời, chuyện Đại Hạ trở thành Đại Quốc đã vô vọng.
Bà ta cũng có con cháu, sao không mong con cháu mình có thể sống trong linh thổ chứ.
Giờ phút này đây, giấc mộng ấy đã trở thành hiện thực.
Sống trong linh thổ, tỷ lệ Đại Hạ xuất hiện Siêu Phàm tăng lên vượt bậc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-vuong-yeu-nghiet-sieu-pham/1147155/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.