Sắc mặt của Phạm Huyền Cơ khẽ thay đổi.
Chẳng lẽ đây chính là cường giả thần bí đã khiêu chiến Phi Ưng lão nhân sao?
"Ngươi..."
Phi Ưng lão nhân nằm trong vũng máu, nhìn Hắc Bào kiếm khách mà quên mất đau đớn.
Cách đây mười ngày.
Hắc Bào kiếm khách khiêu chiến ông ta bằng một trận đấu tay đôi.
Nhưng bây giờ lại rút kiếm, chặt đứt bàn tay của ông ta chỉ bằng một chiêu kiếm.
Sao ông ta lại đắc tội vị tướng lĩnh Bắc Cảnh này vậy!
Trước sự chứng kiến của mọi người, Hắc Bào kiếm khách bước vào sân, những vị khách dọc đường đều vội vàng nhường đường.
Hắn ta không nói lời nào.
Keng!
Sau khi cây Thanh Phong dài ba thước được tra vào vỏ, Hắc Bào kiếm khách ngồi xuống bên trái Sở Ninh.
"Không nghĩ Đại Hạ Vũ Triều của ta còn có ẩn sĩ như vậy".
"Người đâu, mau lấy thuốc chữa thương cho Phi Ưng tiền bối!"
Dư Vi kịp thời phản ứng, đứng dậy trấn an, nhưng trong lòng nàng ta lại vô cùng vui mừng.
Từ khi võ hội Đại Hạ bắt đầu, ngoại trừ cường giả bên ngoài Địa bảng và bảng vốn đã trung thành với Minh Vương thì còn lại phần lớn đều đến đây.
Cho nên, nàng ta biết rõ Hắc Bào kiếm khách này không có tên trong hai bảng kia, cho nên đương nhiên là ẩn sĩ.
Lúc này, đối phương đến Liệt Dương Tông có lẽ là để hành lễ với Minh Vương, đối với nàng ta mà nói thì đây là một niềm vui ngoài ý muốn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-vuong-yeu-nghiet-sieu-pham/1147297/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.