Sở Ly lôi kéo tay của Lục Ngọc Dung tránh ra một thước, dựa vào một gốc cây thông thô to, cúi đầu xem vai của mình.
Một đạo lỗ hổng rất dài như môi vậy lan tràn ra, xương trắng âm u giống như là hàm răng lập lòe.
Máu chỉ chảy ra một chút thì đã bị đọng lại, không chảy ra ngoài, bây giờ trình độ khống chế của hắn đối với thân thể đã đến trình độ đáng sợ, tinh tế mà lại tỉ mỉ.
Trên xương trắng có một tầng đen kịt đã chứng minh độc trên phi đao này vô cùng lợi hại.
- Xảy ra chuyện gì?
Lục Ngọc Dung cau mày, mặt ngọc âm trầm quay đầu nhìn qua bốn phía.
Sở Ly móc ra một bình ngọc màu trắng ở trong ngực, mở nút bình ra, lại rắc bột phấn lên trên vết thương, nói:
- Cẩn thận một chút, người này có thể ẩn thân!
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:
- Tử Vân sơn sao?
Bây giờ là buổi tối, là thời điểm làm cho Huyễn Âm thuật mạnh mẽ và đáng sợ nhất, cũng là thời điểm giết người tốt nhất của đệ tử Tử Vân sơn!
Sở Ly thả bình ngọc trắng lại vào trong ngực, nói:
- Cũng chưa chắc đã không phải là người của Quang Minh Thánh giáo!
Hai người thấp giọng nói chuyện.
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí tìm kiếm, ở phụ cận không thấy bóng dáng của đối phương đâu cả.
Sở Ly lại biết nhất định đối phương đang ở xung quanh.
Đại Viên Kính Trí lại được thúc giục, trước tiên tra xét từ chung quanh, từng tấc từng tấc, hắn không tin không tìm được đối phương!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-bao-tong-quan/980631/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.