Trong hoa viên rộng lớn, yên tĩnh chỉ có một mình Tiêu Thi ngồi trong tiểu đình gảy đàn, dưới ánh đèn sáng tỏ, chiếc áo trắng rộng thùng thình cũng không thể che khuất bóng dáng yêu kiều tĩnh lặng và cô độc.
Sở Ly bỗng cảm thấy thương xót khó lòng kìm nén.
Tiếng đàn réo rắt bay bổng, Sở Ly và Tiêu Kỳ chậm rãi bước vào tiểu viện, đứng sau lưng nàng.
- Nhị tỉ.
Tiêu Kỳ lên tiếng.
Tiêu Thi quay đầu lại, tiếng đàn ngừng bặt.
- Bái kiến nhị tiểu thư.
Sở Ly chắp tay.
Tiêu Thi đẩy đàn ra, vịn bàn đứng dậy, động tác mềm mại, nho nhã.
Sở Ly nhìn qua một lượt, tiểu đình vắng vẻ, chỉ thắp hai ngọn đèn cung đình, tách biệt hoàn toàn với thế giới đèn đuốc sáng trưng xung quanh.
- Sở Ly, ngươi có việc gì cần gặp ta?
Tiêu Thi chỉ tay.
Sở Ly ngồi xuống đối diện với nàng:
- Ta muốn xem lại bệnh cho tiểu thư.
Tiêu Kỳ bê đàn ra, ngồi bên cạnh nàng.
- Bệnh của ta…
Tiêu Thi mỉm cười:
- Có gì đáng xem chứ, xem và không xem đâu khác gì nhau.
Sở Ly nói:
- Quách lão đâu rồi?
- Quách lão suy đoán là Phong Nguyên Chỉ.
Tiêu Thi mỉm cười:
- Phong Nguyên Chỉ thì đã sao, cũng không hóa giải được.
Sở Ly lặng yên.
Phong Nguyên Chỉ là thủ đoạn ám hại nham hiểm, độc ác nhất thế gian, rất khó hóa giải.
Điểm thâm độc nhất chính là nó không thể hãm hại người trưởng thành, chỉ có tác dụng với trẻ sơ sinh, trẻ sơ sinh trúng Phong Nguyên Chỉ sẽ không thể phát giác, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-bao-tong-quan/980978/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.