Hai người mãn nguyện trở về, thời điểm về tới thôn Vân Kiến thì mặt trời đã sắp lặn.
Xe ngựa dừng trước cửa nhà của Tống Tích.
Nàng mặc vén gấu váy hồng đào rồi nhảy xuống xe, sau đó ôm theo chồng y phục mới dày cộm, chạy tới chạy lui mấy vòng.
Bùi Tu Vân dựa vào thành xe, hàng mày nhíu chặt vì mệt mỏi.
“Tiên sinh, người không sao chứ?” Tống Tích nhón chân, vươn ngón tay đặng vuốt ve hàng mày hơi cau lại của chàng.
“Không sao,” Bùi Tu Vân nắm đôi bàn tay nhỏ mềm của nàng, vân vê vài lần.
Chàng cúi đầu, nói: “Nhớ kỹ, hộp gỗ đàn hương là trà bánh ta tặng cha mẹ vợ, chỉ có những thứ gói trong giấy dầu mới là đồ để chia cho bà con lối xóm.”
“Đừng lo, muội nhớ mà.” Tống Tích ngả người về phía trước, vùi đầu trong vòng tay ngập tràn hơi thở thanh mát của chàng.
“Người về nghỉ ngơi sớm nhé.” Nàng đau lòng nói.
“Ừm.” Bàn tay của Bùi Tu Vân đặt trên bả vai của nàng, “Hoa quế sắp nở rồi, chờ ta đến rước muội về nhé.”
Mái tóc đen của Tống Tích dụi vào lòng chàng mấy cái, cười bảo: “Ước gì năm nay hoa quế nở sớm một tý!”
Bùi Tu Vân cũng cười, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút huyết sắc.
“Chờ hết nổi rồi à?” Dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, đồng tử của chàng chớp động, lấp lánh ánh sáng.
“Có đâu!” Tống Tích rút tay, nhảy về phía sau.
Dây cột tóc màu đỏ đan với nắng chiều, kết thành sự đẹp đẽ động lòng chàng.
“Ta đi đây.” Bùi Tu Vân hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-bich-vi-ha/352342/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.