Không tận mắt nhìn thấy, cô thật sự không thể tin nổi, đếm một loạt, mười mấy tên lưu manh áo đen khỏe mạnh, toàn bộ đều bị một người đàn ông dễ dàng giải quyết.
“Nghiên Nghiên!”
Vừa thấy Long Nghiên Nghiên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt đằng đằng sát khí của Lệnh Quá Dương biến mất, vọt như bay đến trước mặt cô, khẩn trương vươn cánh tay ra, kéo cô lại gần kiểm tra trên dưới thật cẩn thận. “Nghiên Nghiên, lũ này có làm em bị thương không? Em nói cho anh biết, anh tuyệt đối, sẽ không tha cho chúng!”
“Xin hỏi các hạ, ‘kiệt tác’ này đều do một mình người xuất thủ?” Cô hỏi, ngoài mặt cười nhưng trong không cười.
Cừ thật, thân thủ lợi hại như vậy, lại giả vờ giả vịt, anh em nhà này đúng là cùng một ruột với nhau.
“Ai bảo chúng dám bắt em, lũ này chỉ biết phô trương thanh thế, căn bản không lãng phí bao nhiêu sức của anh cả.” Anh xùy vài tiếng, kéo cánh tay bảo bối lại gần, không đúng, là kiểm tra trước xem cô có bị thương hay không.
“Anh rõ ràng đánh giỏi vậy, mỗi lần khi em đánh nhau, sao anh không chịu ra giúp…… đừng có loạn nào, làm cái gì thế?” Long Nghiên Nghiên thấy anh lén la lén lút sờ đông mó tay, lại kiểm tra tay hay kiểm tra chân của mình.
Động tác khiến ta mỉm cười, nhưng lo lắng của anh, quả thật khiến cô rất cảm động.
“Anh có gia quy! Không được ỷ vào đánh nhau để gây chuyện, trừ phi thực sự quan trọng, tuyệt đối không thể ra tay đánh người khác bị thương.”
Tầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-bien-tieu-my-nhan/1852028/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.