Rồng nằm nước, mây bay cao
Ngọc Lan sánh bước cùng với Tống Thừa Ân rời khỏi tòa kỹ lâu Dương Châu.
Nàng vừa đi vừa nói :
- Tống đại ca... Ngọc Lan đã bị gã Kim Tiêu kia bỉ nhục. Cái nhục này Ngọc Lan thề phải trả. Muội muốn gặp hắn, muội buộc hắn trả món nợ này.
Thừa Ân không đáp lời nàng. Hai người ra khỏi kỹ lâu Dương châu. Thừa Ân nhìn lại Ngọc Lan, gượng điểm nụ cười miễn cưỡng rồi nói :
- Tống huynh cũng đã từng bị Ngạn Kim Tiêu bỡn cợt. Cá tính của Ngạn Kim Tiêu là như vậy. Ngọc Lan đừng để tâm.
Ngọc Lan chau mày :
- Làm sao Ngọc Lan có thể chịu đựng được chứ. Y dẫn Ngọc Lan đi tìm Tống huynh rồi đưa muội vào kỹ lâu. Nếu như người ta không biết nhất định sẽ dị nghị. Ngạn Kim Tiêu làm như thế để làm gì chứ. Y muốn làm nhục muội đó, muội không bỏ qua chuyện này đâu.
- Ngay cả Tống Thừa Ân cũng biến thành một gã hề khi Ngạn Kim Tiêu bỡn cợt kia mà. Ngọc Lan muội đừng để tâm làm gì.
Nàng phụng phịu :
- Hắn đã làm nhục huynh. Rồi tới Ngọc Lan, thế mà huynh lại bỏ qua được hay sao?
Nàng mím hai cánh môi, gắt giọng nói :
- Tống đại ca đưa muội đi tìm gã Ngạn công tử khốn khiếp đó.
Thừa Ân buông tiếng thở dài :
- Âu đây cũng là một bài học để Ngọc Lan sau này không còn tin người nữa. Ngạn Kim Tiêu cũng không phải là người xấu đâu.
- Y đã hành xử như vậy mà Tống huynh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-bo-ma-anh/1121105/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.