Lời khả ố Vạn Vân Phong vừa nói ra khiến Linh Nhi hoảng hốt hai tay che cúc áo trên ngực, mà bốn người anh của nàng trợn mắt tức giận chỉ về phía hắn mà mắng.- "ngươi...!ngươi...!khốn nạn""PHÌ.." Một âm thanh đe doạ phát ra từ phía bạch xà.
Cả bốn anh em đều im hết.
Bạch xà lúc này cúi đầu.- "xin tiên sinh đừng đùa giỡn nữa, tiểu bạch hiểu tấm lòng nhân từ của tiên sinh, rõ ràng là muốn cứu đám người này.
Nếu tiên sinh thật sự muốn tha mạng cho chúng thì tiểu bạch sẳn sàng tuân theo, chỉ là tiểu bạch muốn tiên sinh chỉ điểm để thêm phần hiểu biết"Năm anh em đang lo lắng, nghe bạch xà nói vậy thì đều quay sang nhìn Vân Phong mà gật đầu.
Vạn Vân Phong cảm thấy thú vị, hắn cảm thấy vui vẻ mà nói.° "bạch vương quả thật không làm ta thất vọng.
Không sai, ta quả thật là muốn cứu bọn chúng.
Có câu "trong trăm đức tính thì chử hiếu đứng đầu".
Không giống như bọn chín tên kiếm khách trước đó bốc ra mùi tanh của máu.
Năm anh em này vừa bước vào miếu đã tỏa ra mùi hương thơm ngát của lòng hiếu thảo khiến ta rất thích.
Thế nhưng thực sự thì ta vẫn thích bạch vương hơn, cứu bạch vương mới là chính yếu"- "cứu ta?"Bạch xà khẽ lui lại có chút ngượng ngùng.
Câu nói trọng điểm khiến bạch xà ngượng ngùng là "ta thích bạch vương hơn " , làm cho bạch xà bối rối.
Vạn Vân Phong lỡ lời nhưng hắn không để ý , bởi trong mắt nhân tộc thì rắn đực hay rắn cái thì đều chẳng khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-dao-su/2502749/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.