Cổ Bu la lên kinh hãi, định bỏ chạy thì phát hiện ra tay mình đã bị dính chặt vào cơ thể của bạch y nhân.
Hắn giật giật vẫy vùng nhưng vẫn không thể thoát ra được.
Vạn Vân Phong lúc này mới mở miệng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền mà đưa tay lên miệng ngáp một cái.° " ồn ào quá, ngươi la cái gì chứ? Ngươi không biết tôn trọng giấc ngủ của người cao tuổi sao? Cha mẹ ngươi không dạy ngươi điều đó à? Hay là có dạy nhưng mất dạy rồi?"Chưa mở mắt đã chửi rồi, lời nói chua ngoa nhưng Cổ Bu không dám phản kháng, chỉ dám rên rỉ van xin.- " xin lỗi tiền bối, vãn bối lỡ làm ồn gây ảnh hưởng giấc ngủ của tiền bối.
Xin tiền bối tha mạng, vãn bối không dám làm ồn nữa "Cả đám người, cả người sống lẫn người chết đều tròn xoe mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Đường đường là võ hoàng lại cung kính sợ hãi một tên thanh niên không có đấu khí ư? Lại còn gọi thanh niên ấy là tiền bối, tự xưng mình là vãn bối.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Vạn Vân Phong lúc này mới mở mắt ra, nhổm người dậy mà chẹp miệng.° " vậy...!ngươi không đoạt xác ta nữa à?"Cổ Bu giật mình kinh hãi, vội phân bua.- " tiền bối hiểu nhầm rồi.
Vãn bối lúc nãy chỉ là đùa giỡn, tất cả đều không phải là thật.
Tiền bối là tiên nhân, vãn bối là phàm nhân, tiên nhân rộng lượng chắc không trách phàm nhân những chuyện cỏn con này chứ?""TIÊN NHÂN Ư?" Lâm Chấn Anh và Hải phu xe thốt lên ngạc nhiên.
Vậy là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-dao-su/2502863/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.