Trời thương Trần gia ( cũng có thể là không) , ngày Trần Đú Cần tới miếu Thạch Thần nhận việc đã êm xuôi.
Việc học các nghi lễ không khó lắm, và đứa trẻ nhanh chóng vào việc.
Nó đã bắt đầu làm việc trong đền được mười ngày rồi, mọi chuyện trời yên biển lặng.
Việc nghi lễ chỉ diễn ra vào ban ngày, buổi chiều tối là những đứa trẻ được trở về sau buổi cơm.
Trong mười ngày học việc mới, đứa trẻ trở về nhà khoe rằng được ăn ngon và ăn no, được dạy những chữ viết đầu tiên.
Nó khoe với cha mẹ, với chị nó những chữ nó được học.
"Đây là chữ nhất là một gạch ngang, chử nhị là hai gạch ngang, chử thập là một gạch ngang và gạch dọc giao nhau chính giữa...".
Cả gia đình thấy nó ham thích như vậy thì vui lắm, tương lai Trần gia sẽ có người biết chữ , tương lai tươi sáng hơn đang hiển hiện ra trước mắt, Trần gia sau này có thể ngước mặt nhìn đời rồi, thật sự là tổ tiên phù hộ mà.
Gia đình trong thời gian này luôn vui tươi hạnh phúc, nhưng không kéo dài được lâu bởi vì đời ai biết được chữ ngờ.Sau mười ngày, ông thợ may vui vẻ may vải trong nhà, còn con gái ông đang quét sân.
Vẫn là bé gái xinh đẹp đó, nhưng nay đã 12 tuổi rồi, không còn bé nhỏ như thủa 8 tuổi ngày xưa.
Tiếng chổi quét lá sột soạt tự bao giờ đã trở nên thân quen đến thế.
Lòng người vui vẻ thì tự nhiên tâm cảnh cảm thấy đất trời tươi đẹp theo, cho đến khi...!Từ ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-dao-su/2502870/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.