Thời gian thấm thoát trôi đi, thoắt đó mà đã 3 năm rồi Thiên Phi bây giờ đã tới tuổi lấy chồng.
Thời phong kiến, gái 13 tuổi là đã đến tuổi gả chồng, nhưng em không quan tâm đến những chuyện như thế.
Ba năm qua, em đã học xong tất cả các mặt chữ , đọc và viết thành thạo.
Em lại đi mua nhiều sách về y để đọc, quyết tâm trở thành đại phu.
Nếu người ta không cho phụ nữ học y, thì em sẽ tự học.
Tự tìm tòi sách vở ,tự nghiên cứu mày mò ,chỉ là em nghĩ thế thôi.
Thủa xưa , người ta đâu có vẽ được những hình ảnh sống động như chụp sắc nét được.
Bút viết cũng là bút lông, vì vậy mà hình vẽ thảo dược cũng khó mà nhìn cho giống thực tế.
Nếu chỉ đọc sách thì không thể nào hiểu được tất cả các loại thuốc , không thấy được và không nhận diện được những loại thảo dược quan trọng.
Muốn trở thành đại phu bắt buộc phải có người chỉ dẫn, phải có người chỉ cho em từng loại thuốc nào như thế nào và nhận diện ra sao.
Từ thực tiễn đó, việc theo học một đại phu khác là điều bắt buộc trong ngành y.
Thiên Phi liền tới gặp đại phu trong làng xin được theo học.
Đại phu sau khi biết ý định của Thiên Phi là chống lại luật pháp Tây Bắp mà quyết tâm trở thành nữ y sĩ, ông giật mình hoảng sợ đuổi gấp nữ tử này đi, bởi nếu ông dạy cho nàng ta thì ông cũng chính là người đồng phạm.
Trong trường hợp này, ông sẽ bị luật pháp trừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-dao-su/2502999/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.