Thời phong kiến với những quan niệm nho giáo cổ hủ, cho dù là một người phụ nữ đã bị chồng bỏ đi chăng nữa nhưng nếu bị hi3p d@m thì bị xem là một điều vô cùng xấu hổ.
Không giống như thời hiện đại, con người văn minh, một người phụ nữ bị hi3p d@m sẽ được những người xung quanh vỗ về an ủi, chăm sóc động viên.
Thời phong kiến, một người phụ nữ bị hi3p d@m lại bị xem là thứ bẩn thỉu , bị người xua đuổi kỳ thị.
Những câu nói đại loại như "ngươi là phụ nữ mà không biết giữ mình, ngươi phải như thế nào thì người ta mới hi3p d@m ngươi chứ? Tại sao bao nhiêu người họ không hi3p d@m mà lại đi hi3p d@m ngươi?" Bao nhiêu tội lỗi đều đổ hết lên đầu người phụ nữ cả mà thôi.
Cuộc sống của những người phụ nữ bị hi3p d@m thời đó vô cùng đau khổ, tựa như tước đoạt đi sinh mạng của họ vậy.
Nhiều người không chịu được nhục nhã mà phải quyên sinh.
Chung quy lại thời phong kiến còn tăm tối , mọi tội lỗi đều rất dễ dàng đổ lên đầu người phụ nữ, cho nên mới gọi đó là xiềng xích nho giáo.
Việc người phụ nữ bị hi3p d@m cũng giống như là tước đoạt đi sinh mạng người ta vậy, hậu quả khủng khiếp.
Và từ đó mà có một hệ quả tất yếu, tội hi3p d@m trong thời phong kiến vì thế mà bị xem không khác gì tội giết người.
Những kẻ hi3p d@m thường lãnh một cái bản án nặng nhất , chính là bản án tử hình.
Bởi lý do đó , những kẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-dao-su/2503056/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.