Thông lộ tối tăm chật hẹp chỉ đủ một người lớn đi vừa, không khí ngưng trệ, tuyệt không hề thoải mái, hoàng cung trọng địa vì muốn an toàn, phòng ngừa vạn nhất, nhiều ít đều có một vài ám đạo cơ quan bí mật, điểm ấy Mặc Bắc biết, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, dẫn ra thế nhưng lại là nơi thế ngoại đào nguyên như vậy ── trăm hoa đua nở, cây cối um tùm, chim hót líu lo, dữ thế vô tranh.
“Quốc sư! Quốc sư!” Xa xa nổi bật lên một gốc cổ thụ cao chọc trời, bên cạnh là một tiểu mộc ốc nho nhỏ, Hắc Ly lo lắng hô to, hoàn toàn mất đi lãnh tĩnh trấn định lúc trước.
“Gia gia ngươi đang ngủ, ầm ĩ cái gì.” Thanh âm từ trên cây truyền đến, Mặc Bắc ngửa đầu, ánh mặt trời len lỏi giữa những tán cây chiếu xuống, thấy không rõ gương mặt người kia.
“Hắc Hoàng trúng độc!” Hắc Ly nói ngắn gọn, đồng thời nhanh chạy vào bên trong, giống như vô cùng quen thuộc kéo chiếc giường trúc ra, đặt Hắc Kình xuống sau đó hoả tốc ra phía sau múc nước.
“Tiểu tử lại bị ám toán?” Nặng nề『 đông 』một tiếng, trên mặt đất nhất thời xuất hiện thêm vài dấu vết, hiển nhiên là từ chỗ cao trực tiếp nhảy xuống, một lão nhân gia mặt đầy nếp nhăn, đi guốc mộc của người Oa*, mặc hôi bào* rộng, một đầu tóc điểm bạc buộc thành một bó giống như ống pháo cao ngất hướng thẳng lên trời, xem ra có vài phần buồn cười.
Người Oa: Cách gọi người Nhật Bản của người Trung Quốc xưa
Hôi bào: Áo bào máu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-hanh-lang/1495104/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.