Núi Không Tịch không khí quang đãng, buổi sáng mặt trời chói chang, từ buổi chiều đến tối gió tuyết ngợp trời. Ta ở bên trong thần điện không cảm nhận được nóng lạnh, chỉ là ánh mặt trời không chiếu tới trên người ta, băng tích dày đặc.
Ta cho rằng ta sẽ cứ như vậy cho đến hết đời. Mãi cho đến ngày ấy, ma vật điên cuồng từ bốn phương tám hướng trào ra, ánh sáng của năm góc trong thất tinh trận đột nhiên tắt. Tại sao lại như vậy?
Cửa đồng mở ra, cửa lớn mở thì bóng dáng Vũ Dương tóc đen y phục đỏ chậm rãi xuất hiện ở cửa. Ta trước giờ chưa từng nhìn thấy Vũ Dương như vậy, vẻ mặt của hắn lạnh mà kiêu, con mắt màu tím toát ra thịnh nộ chưa bao giờ có . Bàn tay nhỏ dài tuyệt mỹ nắm chặt một pháp trượng bằng ngọc trong suốt , viên hồng ngọc to lớn ở trên đỉnh trượng tỏa ra ánh sáng đỏ như máu.
Phía sau ma vật đuổi theo hắn, gào thét lao đến, hắn đạp trên hư không, niệm chú, hỏa diễm mạnh mẽ giống như lưới phép hướng về ma vật công kích, kêu rên, máu tanh, tứ chi rơi đầy đất. Trong không khí tràn ngập mùi khét gay mũi. Lo lắng, thay thế mừng rỡ ban đầu.
Cho dù bị một đám công kích, hắn vẫn là từ từ tới gần ta, cuối cùng đứng trước mặt ta đầu ngón tay xoa mặt của ta, một chút này , như cách ngàn năm vạn năm. Không nhìn Hàn Băng trên người ta, hắn ôm ta thật chặt, âm thanh thuần khiết như băng ngọc: “Ta đến rồi Phi Phi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-hoa-tien-tu-oai-truyen/361128/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.