Phu nhân Đông Dương Hầu ngồi xuống, chỉ cúi mắt nhìn bát chè tuyết nhĩ trong tay.
Lục Cẩm hành lễ với Trang Ly, mỉm cười nói: “Chị dâu mau ngồi đi.”
Trang Ly nhìn cô.
“Đây là A Cẩm tiểu thư của phủ Định An Bá.”
Vú Mã bên cạnh cười nói, “Cũng là nghĩa nữ của phu nhân.”
Đây là giải thích cho tiếng gọi “chị dâu” kia.
Trang Ly mỉm cười đáp lễ: “Chào A Cẩm muội muội.”
Lục Cẩm mím môi cười, đánh giá Trang Ly: “Theo như từ thế tử ca ca thì nên gọi là chị dâu, nhưng về tuổi thì có lẽ em còn lớn hơn chị đấy.
Không biết chị dâu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Trang Ly nói: “Đến tháng tám thì vừa tròn mười sáu.”
Lục Cẩm kinh ngạc kêu lên: “Thật à?
Vậy là em lớn hơn chị hai tuổi.”
Nói xong tiến lên nắm tay Trang Ly dẫn nàng ngồi xuống, nhìn bàn bên cạnh thấy trên đó bày lộn xộn giấy bút mực, “Em vừa vẽ mẫu hoa.”
Lại hỏi Trang Ly, “Ngày thường chị thích làm gì?”
Trang Ly nói: “Cũng chỉ là đọc sách viết chữ.”
Lục Cẩm lại kêu lên: “Chắc chắn là giỏi lắm, không như em, chép kinh Phật mà nghĩa mẫu còn chê viết xấu.”
Nói xong lại cười, “Sau này để chị dâu chép kinh Phật, nghĩa mẫu sẽ không chê nữa.”
Phu nhân Đông Dương Hầu ngẩng lên nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tâm tư đều đặt vào việc lười biếng.”
Tuy là nghiêm mặt, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Lục Cẩm buông tay Trang Ly tiến đến bên cạnh bà: “Con không lười biếng nữa, con về nhà sẽ chăm chỉ luyện chữ.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-li-mong-hi-hanh/2697571/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.