“Thế tử.”
Chu Cảnh Vân bước vào y quán nhà họ Chương, Chương Sĩ Lâm từ sau bàn làm việc vội đứng lên chào hỏi.
Nghe thấy danh xưng này, những người khác trong sảnh đang khám bệnh và lấy thuốc bắt đầu bàn tán nhỏ.
“Đây là thế tử Đông Dương Hầu sao?”
“Thật đẹp trai.”
“Đừng nhìn nhiều quá, tránh rước họa vào thân.”
“Nhà Hoàng hậu đều vì hắn mà bị diệt môn.”
“Còn cả nhà họ Đỗ nữa…”
“Biểu huynh của hàng xóm nhà ta cũng bị bắt đi rồi.”
Nghe những lời bàn tán, Chương Sĩ Lâm có chút xấu hổ, nhưng Chu Cảnh Vân thì thần sắc vẫn bình thường: “Ta đến lấy thuốc cho mẫu thân.”
Từ sau khi Trang Ly qua đời, phu nhân Đông Dương Hầu đã đau lòng mà mắc bệnh, liên tục phải uống thuốc.
Chương Sĩ Lâm lấy ra thuốc đã chuẩn bị sẵn, rồi đưa thêm một hộp hương: “Đây là nhờ phu nhân chỉ điểm mà chế ra, hiệu quả an thần rất tốt, bệnh của phu nhân cần ngủ nhiều.”
Thuốc do nàng làm, là thật, vậy sự tồn tại của nàng cũng là thật, Chu Cảnh Vân mỉm cười, nhận lấy rồi cảm ơn.
Dù không biết vì sao thần sắc u ám của hắn trở nên vui vẻ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi tỉnh của hắn, Chương Sĩ Lâm cũng rất vui, dặn dò hắn vài câu về việc giữ gìn sức khỏe, rồi tiễn hắn ra ngoài.
Chu Cảnh Vân thúc ngựa đi tiếp, đến ngã tư đường thì dừng lại, hộ vệ phía trước quay lại hỏi: “Thế tử?”
Chu Cảnh Vân nói: “Đi qua Đông Thị.”
Xem có gì ngon không.
Lúc Trang Ly mới đến kinh thành vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-li-mong-hi-hanh/2697749/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.