Hoàng hôn buông xuống, Bạch Ly cầm một chiếc ô, bước chầm chậm trên con đường lát đá xanh.
“Không cần làm phiền họ, ta chỉ tạm thời ở lại, rất nhanh sẽ rời đi thôi.”
Bạch Ly nói, “Bên này của chàng người nhiều, quá phiền phức.”
“Rất nhanh sẽ rời đi sao?”
Câu nói đó vang lên bên tai Chu Cảnh Vân, hắn ôm đứa bé, đung đưa nhẹ nhàng mà không trả lời, chỉ nói: “Cho dù các người ít người, nhưng chuẩn bị một chỗ riêng thì cũng phải tốn công.”
Nói xong, hắn quay lại nhìn nhũ mẫu.
“Đợi đến tối, Trang phu nhân mới vào, tạm thời ngươi tự chăm sóc đứa trẻ trước.”
Nhũ mẫu vội vàng đáp: “Nô tỳ có thể tự làm được ạ.”
Nói rồi, khuôn mặt bà lộ vẻ căng thẳng, nhìn quanh quất.
Được thuê đến làm nhũ mẫu, ngay từ đầu bà đã nhận ra sự kỳ lạ của gia đình này, trông như một gia đình, nhưng dường như lại chẳng phải.
Từ việc chuyển từ con hẻm nhỏ đến con thuyền nổi tiếng trên sông, giờ lại vào Hầu phủ, tiếp theo họ sẽ đi đâu nữa?
Bà lại nhìn về phía Bạch tiểu thư, người đang cầm ô.
Lúc này không có gió, không có mưa, thậm chí ánh mặt trời cũng không còn, vậy cô ấy che ô để tránh cái gì?
Hơn nữa, suốt quãng đường có những nha hoàn và người hầu đi qua đều không hề để ý đến họ.
Thật quá kỳ lạ.
Nhũ mẫu không dám nhìn thêm, cúi gằm mặt xuống, nhớ lại lời dặn của Trang phu nhân lúc trước: đừng nhìn, đừng nghĩ, đừng hỏi.
…
…
Hứa mama đặt hai hộp đồ ăn lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-li-mong-hi-hanh/2697799/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.