Cuối hạ, lãnh cung lạnh lẽo tựa như mùa đông khắc nghiệt.
Trương Trạch nhìn Quách Thuận, không hề lộ vẻ kinh hoảng hay phẫn nộ.
“Án nào cơ?” Hắn hỏi, “Ngươi muốn ta nhận tội gì?
Còn chưa hỏi mà đã bảo ta không nhận rồi?”
Quách Thuận không còn vẻ khúm núm nịnh nọt như khi đi theo sau hắn, thẳng lưng đáp, giọng nghiêm nghị: “Trương Trạch, vừa rồi ngươi đã đi đâu?”
Trương Trạch mỉm cười nhìn hắn: “Ta đi đâu, không phải chuyện ngươi có thể hỏi.”
“Thế mà còn bảo là không nhận tội?”
Quách Thuận quát lớn, vung tay ra lệnh: “Đưa hắn vào trong chum!”
Nhưng các binh vệ đứng xung quanh không hề động đậy.
Trương Trạch cười khẩy: “Theo ta bao năm mà vẫn chưa học được cách thẩm vấn à?
Giám Sự Viện của chúng ta không phải để biết câu trả lời của đối phương, mà là để đưa ra câu trả lời, buộc đối phương phải nhận.”
Hắn nhìn Quách Thuận, bình thản nói: “Vậy, ngươi muốn ta nhận tội gì?”
Nói rồi, hắn dừng lại, không nhìn Quách Thuận nữa mà quay sang quan sát xung quanh, như đang tìm kiếm ai đó.
“Nương nương, người muốn ta nhận tội gì?”
Quách Thuận bước lên một bước, nhưng rồi chần chừ vì trong cung không được mang đao, bèn vội giật lấy một thanh đao từ tay binh vệ đứng gần: “Trương Trạch, có phải ngươi đã cấu kết với Sở Vương không?”
Trương Trạch nhìn hắn, cười nhạt: “Hỏi như vậy mới đúng, cứ quy tội thẳng thừng thế đi.”
“Đừng có mà giở trò cợt nhả với ta!”
Quách Thuận quát lớn, “Ngươi—”
“Đủ rồi!”
Một giọng nữ cất lên, cắt ngang lời Quách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-li-mong-hi-hanh/2697840/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.