“Tết nhất xong không thấy cái xác mày ở chỗ nào.” Tằng Gia Phi vỗ một cái lên lưng của Lộ Sơ Dương, “Đi đâu ăn chơi đó đạo diễn Lộ?”
“Đi làm.” Lộ Sơ Dương nói, “Chứ chả có ai vô công rồi nghề như mày.”
“Sao tao lại vô công rồi nghề, tao cũng là một tổng giám đốc.” Tằng Gia Phi vờ vịt chỉnh cổ áo.
“Tổng giám đốc bị ông bô nhà mình sút ra cửa?” Tổ Ninh đạp trúng chính xác ngay điểm đau của Tằng Gia Phi, “Mày bớt đi.”
Nghê Hồng ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, lật xem một quyển kinh cũ kỹ, trong sự điềm tĩnh tao nhã mang theo chút thần kinh.
“Gia Hào đâu?” Lộ Sơ Dương hỏi, “Cả tỷ năm không gặp nó rồi.”
“Đang ở dưới lầu tìm chỗ đỗ xe đấy.” Tằng Gia Phi nói, “Nó bây giờ nghèo rồi, ăn uống toàn dựa vào bạn gái, xe cũng là của bạn gái nó.”
“Chậc, hay.” Lộ Sơ Dương nói, “Nữ đến ba mươi đắc đạo thành tiên.”
Cửa phòng bị đẩy ra một khe hở, người thanh niên trẻ tuổi lâu ngày không gặp thò đầu vô, ngại ngùng cười cười, nói: “Lâu quá không gặp mấy anh.”
“Sao khách sáo dữ vậy nhóc.” Tổ Ninh bắt chuyện với Lý Gia Hào, “Vào đây ngồi đi chứ.”
“Lần trước mày hỏi anh làm sao để theo đuổi ước mơ.” Lộ Sơ Dương nói, “Sau đó mày bèn đi kiếm người yêu?”
Lý Gia Hào xấu hổ gãi đầu một cái, nói: “Phải.”
“Bây giờ trừ chuyện quen bạn gái ra, mày còn làm cái gì?” Tổ Ninh hỏi.
“Em có công việc.” Lý Gia Hào nói nhỏ, “Làm trợ lý cho chị.”
Nghê Hồng rung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-lo/1358217/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.