Cố Sương mỉm môi: “Bác gái cũng đẹp hơn rồi, còn chị dâu nữa.”
Ánh mắt nhìn về phía Sáng Sáng bên chân Lưu Ngọc, Cố Sương khom người xuống, giọng nhẹ nhàng.
“Sáng Sáng à, còn nhớ cô không?”
Sáng Sáng nhìn cô họ một cái, nhanh chóng mở miệng gọi, giọng trong trẻo: “Cô!”
Lưu Ngọc cười nói: “Bà thỉnh thoảng lại cùng Sáng Sáng xem ảnh của em, lúc em mới đi, ngày nào nó cũng nhắc đến em.”
Nghe vậy, Cố Sương nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
Cố Tiểu Vũ không nhịn được tiến đến trước mặt Cố Sương, hai mắt sáng lấp lánh.
“Chị, còn em nữa, còn em nữa, em cũng nhớ chị!”
TBC
Cố Sương nhìn cô bé một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ cũng xinh hơn rồi, còn trắng hơn nữa.”
Nghe Cố Sương khen mình, trong lòng Cố Tiểu Vũ vui như mở cờ.
Lúc này, ánh mắt của Sáng Sáng nhìn về phía Tiểu Bảo trong lòng Hứa Thiệu, cậu bé chạy đến đầy phấn khích: “Em trai!”
Tiểu Bảo tò mò nhìn người anh trai có vẻ quen quen trước mặt, Hứa Thiệu đặt cậu bé xuống, nhẹ giọng nói: “Đây là anh trai, không nhớ sao?”
“Anh.” Tiểu Bảo nhìn Sáng Sáng, gọi một tiếng.
Nghe Tiểu Bảo gọi mình là anh trai, Sáng Sáng cười tít mắt, vui vẻ ôm lấy Tiểu Bảo.
Làm Tiểu Bảo giật mình.
Hứa Thiệu chống chân dài, cơ thể hơi lắc lư của Tiểu Bảo lập tức ổn định.
Cố Giang khom người xuống, cười nói: “Con trai, đừng làm em nhỏ sợ.”
Ông nội Cố cũng mong đợi đến trước mặt Tiểu Bảo, xem cậu bé còn nhớ mình không.
Bà nội Cố nhìn họ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/2707926/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.