Cố Sương không quay đầu lại cũng nghe ra, dù sao hôm qua mới nói chuyện, giọng nói này cũng khá đặc biệt, chua ngoa cay nghiệt.
Người nói là Điền Xuân Nga, vợ của Triệu đội trưởng, phía sau còn có Triệu Tiểu Liên, đang nhìn chằm chằm Cố Sương.
Điền Xuân Nga nhìn thấy đồ trong tay Cố Sương thì tức giận, hôm qua bà ta đưa cho cô hai mươi đồng, hôm nay cô đã đi dạo phố huyện, còn mua nhiều đồ như vậy.
Tiền cô tiêu còn không phải là tiền của cô, nghĩ đến Điền Xuân Nga lại đau lòng.
Những thứ này vốn dĩ đều phải là của bà ta!
Cố Sương trong lòng thấy phiền phức, lẳng lặng trợn trắng mắt.
“Dì à, là dì sao, cháu còn tưởng là ai chứ? Giọng nói nhọn như bà già, làm cháu giật mình.” Cố Sương giả vờ bị dọa sợ, nhẹ nhàng ôm ngực.
Nghe Cố Sương nói vậy, Điền Xuân Nga tức giận, vậy mà lại nói bà ta là bà già.
Triệu Tiểu Liên liếc nhìn Hứa Thiệu, nhỏ giọng nói với Cố Sương: “Chị Sương Sương, sao chị có thể nói mẹ em như vậy.”
“Ai là chị của cô.” Cố Sương bình tĩnh nói: “Tôi nói gì về mẹ cô?”
Triệu Tiểu Liên mím môi, nói: “Chị nói mẹ em là bà già.”
“Tôi chỉ nói giọng của dì giống giọng của bà già, không nói dì là bà già.” Cố Sương không thừa nhận.
Điền Xuân Nga trừng mắt nhìn con gái, bảo nó im miệng.
Con nhóc Cố Sương này bây giờ có bản lĩnh rồi, có thể giả vờ rồi. Hứa thanh niên bị nó mê hoặc rồi, còn giúp nó xách đồ nữa.
Điền Xuân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/706258/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.