Hứa Thiệu hạ quyết tâm, không thể để vợ con ở một mình nữa, ngay cả ban ngày cũng không được.
Cố Sương hoàn toàn không biết có người mất hết lương tâm muốn họ giúp nuôi con, đợi đến khi lớn rồi lại đến hái quả đào.
Ăn sáng xong, Cố Sương lại bắt đầu chăm chú nhìn đứa trẻ bên cạnh, cảm thấy ngay cả khi nó mấp máy miệng cũng rất đáng yêu.
Bà Cố cười nhìn, sau đó hỏi Hứa Thiệu về tình hình của đứa trẻ.
Hứa Thiệu nói: “Bây giờ y tá đang chăm sóc, khi nào công an tra ra địa chỉ của nhà đó, họ sẽ đưa đứa trẻ về.”
“Đứa trẻ nào?”
Nghe Hứa Thiệu giải thích, Cố Sương im lặng một lúc, đồng thời, trong lòng cũng nảy ra suy nghĩ giống Hứa Thiệu.
Vẫn nên xuất viện sớm thôi.
Đợi đến khi bác sĩ nói Cố Sương có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi.
Cố Sương được Hứa Thiệu quấn chặt chẽ, toàn thân không hở một chút nào, anh bế cô lên xe ngồi.
Bà Cố phụ trách bế đứa trẻ, cũng che chắn rất cẩn thận.
“Vất vả rồi vất vả rồi!” Bà Cố ngồi lên xe, nói với Dương Chí Thành đang làm tài xế.
Dương Chí Thành cười nói: “Bà Cố, bà khách sáo quá, chuyện nhỏ thôi mà.”
TBC
“Về nhà nhất định phải ở lại ăn cơm nhé!”
“Vâng, vừa hay cháu cũng không có việc gì!”
...
Nhà Tiểu Thúy nhanh chóng bị tìm đến tận cửa, bị chỉ trích giáo dục một trận.
Mẹ chồng Tiểu Thúy không ngờ lại nhanh chóng bị người ta tìm đến tận cửa như vậy, còn cứng miệng không thừa nhận.
Trong đám người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/706400/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.